Tiên Võ Đế Vương

Chương 2326:  Là anh hùng tuổi xế chiều?



Không gian đằng sau vặn vẹo rồi có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần bước ra. 

 Cô ta là Bắc Thánh, dưới ánh trăng vằng vặc giống như mộng ảo, cô ta thánh khiết không nhiễm bụi trần y như một vị trích tiên. 

 Sau khi rời khỏi núi Niệm Từ, cô ta bèn đi theo Diệp Thành. 

 Bắc Thánh cũng là người duy nhất chứng kiến hắn đi từ huy hoàng đến suy sụp, bất kể là tu vi hay tuổi thọ. 

 Cô ta không biết Diệp Thành xảy ra chuyện gì, cũng không biết Diệp Thành có một quá khứ thế nào. Nhưng bóng dáng hôm nay của Hoang Cổ Thánh Thể quả thật khiến người ta nhìn mà thương. 

 Là anh hùng tuổi xế chiều? Hay năm tháng vô tình? 

 "Sao ngươi lại trở nên như vậy", Bắc Thánh cắn răng, nhìn Diệp Thành mà chỉ cảm thấy trái tim thắt lại. 

 "Dọa ngươi à?", Diệp Thành khàn khàn cười, có lẽ là mệt nên ngồi dưới một gốc cây cổ thụ nghỉ ngơi. 

 "Thánh Thể không nên là như thế này!", Bắc Thánh bước tới, nhìn khuôn mặt già cả kia cùng mái tóc trắng phơi sương ấy khiến cô ta không kiềm được muốn vén nó lên. 

 "Vậy theo Bắc Thánh, Thánh Thể nên như thế nào?", Diệp Thành xách theo bầu rượu, con ngươi ảm đạm không ánh sáng. 

 "Huyết mạch sánh vai được với cấp Đế thì nên bay lượn trên trời cao", Bắc Thánh lấy một viên đan dược ra ấn lên lưng Diệp Thành, kia là một viên đan dược bổ sung tuổi thọ. 

 Song, dù cấp bậc của nó rất cao, có thể tăng thêm 100 tuổi nhưng sau khi chui vào cơ thể Diệp Thành lại bị một sức mạnh thần bí hòa tan. 

 Bắc Thánh cau mày, mày nhăn có thể kẹp chết ruồi: "Chu Thiên Diễn Hóa". 

 "Con mắt của Cửu Lê tộc quả là sắc sảo kinh khủng", Diệp Thành cười nói: "Đúng là Chu Thiên". 

 "Là ai ăn no rửng mỡ truyền cho ngươi bí thuật ấy", sắc mặt Bắc Thánh hết sức khó coi, thậm chí là hơi nghiêm trọng. 

 "Ta nên cảm ơn ông ta mới đúng", Diệp Thành ôm bầu rượu không khỏi nhớ lại, cũng chẳng trách hồi đó Chu Dịch gạt hắn. Bời vì với bí thuật này, Diệp Thành quả thật có thể tìm được rất nhiều người chuyển thế. Đó là một ân huệ. 

 "Ông ta là người điên, ngươi cũng điên nốt". 

 "Kích động như vậy, hay là thích ta rồi", Diệp Thành ngẩng đầu khá là hứng thú nhìn Bắc Thánh. 

 "Già như vậy thì ai sẽ thích ngươi!", Bắc Thánh trừng Diệp Thành một cái: "Lột sạch quần áo của ta trong di tích viễn cổ, còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu. Còn cả một kiếm ở núi Niệm Từ nữa, ta còn nhớ như in đây!" 

 "Hiểu mà!", Diệp Thành vô cùng tự giác lôi Phần Tịch ra: "Ta phải cất cho tốt chứ chưa biết chừng bị giết hồi nào không hay". 

 "Không rảnh nói đùa với ngươi", Bắc Thánh bị chọc tức tới hóa cười, sau đó chỉ về phía xa: "Kia là con sông Vạn Cổ, vượt qua nó chính là Bắc Nhạc. Đến thành Xích Nguyệt chờ ta, ta đi tìm người tới cứu ngươi". 

 Bắc Thánh nói xong bước vào hư không, xoay người biến mất. 

 Diệp Thành lắc đầu cười, uống ngụm cuối cùng rồi cũng đứng dậy đi. Hắn cũng không có bao nhiêu hy vọng với Bắc Thánh. 

 Ngay cả Kiếm Thần cũng bó tay thì hắn thật sự không nghĩ ra Bắc Thánh có thể tìm ai chữa bệnh cho mình, vô dụng cả thôi. 

 Trước mặt đúng là một con sông lớn rộng mười mấy triệu dặm. 

 Liên quan đến con sông này thì truyền thuyết kể lại rằng nghe đồn là do máu của Đại Đế thời cổ biến thành, rơi xuống đất rồi hóa thành sông, ngắm nhìn dòng chảy thời gian của hồng trần. 

 Diệp Thành bước lên trời rũ mắt nhìn xuống con sông Vạn Cổ, thấy được vẻ tang thương, cũng thấy được sức mạnh khủng bố của nó. 

 Vượt qua con sông là một vùng đất rộng lớn, hắn đi thẳng về phía Bắc. 

 Chưa đến ba ngày đã có một tòa thành cổ xuất hiện trước mắt, cũng không nổi tiếng gì. Nó chính là thành Xích Nguyệt. 

 Thành Xích Nguyệt vào đêm vẫn sầm uất nhộn nhịp như cũ, đèn lồng đỏ thẫm treo lên cao, tiếng rao hàng không ngừng vang lên. 

 Trong thành này có người thường nên có rất nhiều gánh xiếc ven đường rước lấy vô số tiếng khen ngợi. Lầu các ở hai bên đường cũng có người xem, trên cây cầu vắt ngang sông lại càng náo nhiệt. 

 Diệp Thành sử dụng Chu Thiên nhưng vẫn chưa tìm được người chuyển thế. 

 Băng qua đường cái, hắn bèn dừng lại ở một tiệm rượu ven đường, coi như là chờ Bắc Thánh xem cô ta đi tìm ai. 

 "Nghe nói Tiên tộc và Phượng Hoàng tộc cũng đã tự phong tỏa rồi", cái bàn bên cạnh có người đang kể chuyện, đó là một thanh niên thu hút vô số người xem trong quán. 

 "Đúng là có nghe, còn có Thần tộc và Ma tộc cũng lần lượt phong tỏa, không biết là tại sao". 

 "Thần tử Tiên tộc, công chúa Phượng Tiên, thần tử Thần tộc và Ma tộc lại đi ra ngoài, gần đây cũng quậy tưng bừng lắm". 

 "Đâu chỉ là tưng bừng, quả thật là chẳng thèm kiêng nể gì, gây chuyện khắp nơi, có rất nhiều đều bị hại". 

 "Thánh Thể đâu? Sao không thấy tin tức ra dạy cho họ một bài học". 

 "Chờ coi đi! Chắc chắn sẽ đến Bắc Nhạc", có một ông lão nói đầy ẩn ý: "Đông Hoang, Trung Châu, Nam Vực, Tây Mạc đều bị hắn quậy cho tưng bừng. Kế tiếp, chắc chắn sẽ đến Bắc Nhạc". 

 "Xem ra bộ dáng này của ta đúng là có thể che giấu được tai mắt mọi người", Diệp Thành lắc đầu cười, cứ thế ngồi. không đeo mặt nạ mà các ngươi cũng chưa nhận ra còn gì? 

 Gió phất phơ mang theo hương thơm của cô gái, Bắc Thánh đến và còn dẫn theo một đạo sĩ râu xồm xoàm. 

 Diệp Thành thấy ông ta thì sửng sốt. 

 Tên kia còn không phải là Yến lão đạo sao? 

 Diệp Thành lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, khá kinh ngạc trước người mà Bắc Thánh tìm đến. Ai mà ngờ lại là Yến lão đạo cơ chứ. 

 Yến lão đạo cũng giật mình, đang uống rượu đã bị Bắc Thánh xách đến bảo cứu người, hóa ra là cứu Diệp Thành. 

 "Trông vẻ mặt của các ngươi thì chắc là quen nhau!", Bắc Thánh ngồi xuống, thú vị nhìn họ. 


 "Vậy tìm lão tổ của ngươi, chuyện này ông ấy rành". 

 "Lão tổ Phục Hi xuất quỷ nhập thần, ta đi đâu tìm ông ấy?", Yến lão đạo nhún vai. 

 "Ta mặc kệ, không cứu được hắn thì ngươi đi chết đi". 

 "Ơ..."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.