Tiên Võ Đế Vương

Chương 2324: Vợ của ta!



Diệp Thành chậm rãi ngừng lại dưới chân núi Niệm Từ, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn. 

 Đây là một ngọn núi nhỏ, không cao lại rất thần kỳ, có cảm giác tĩnh lặng như rời xa sự xô bồ của thế gian. 

 Nhìn từ dưới chân núi thì còn có thể loáng thoáng thấy được một ngôi miếu trên đỉnh. Nó chính là miếu Niệm Từ, tĩnh lặng lại cô quạnh. 

 Hắn hít sâu một hơi rồi nhấc chân lên, không bay mà chỉ sải từng bước một đi lên bậc thềm bằng đá. 

 Diệp Thành không biết nên kích động hay nên lo lắng, trong lòng có hơi mong đợi sợ đối phương không phải Sở Huyên hay Sở Linh. 

 Hắn cũng không dám sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa để suy tính. 

 Hoặc có thể nói là Diệp Thành không dám vạch trần đáp án kia, năm tháng dài dòng ít nhất cũng phải chừa chút nhớ nhung. 

 Tuyết vẫn rơi, nhẹ nhàng rơi xuống bả vai hắn rồi tan thành nước thấm vào quần áo, lại không lạnh như băng. 

 Diệp Thành bước trên bậc thềm, thấy một ngôi miếu lợp ngói từ xa. Trước ngôi miếu đang có một ni cô cầm chổi quét tuyết, trái tim chợt đập thình thịch, bồng bột khó bình tĩnh. 

 "Hả?", có lẽ cảm thấy có người nên ni cô nhỏ không khỏi nghiêng đầu nhìn. Ni cô vẫn chỉ là một cô bé, chớp chớp đôi mắt to hỏi: "Ngươi là ai?" 

 "Chỉ là một người qua đường thôi", Diệp Thành mỉm cười, mở một vò rượu ra ngừa đầu uống, lại cảm thấy nó cực kỳ bất phàm, vào miệng thì nồng, xuống bụng lại ngọt như nước cất. 

 Hắn vô thức nghiêng đầu nhìn về phía ngôi làng dưới chân núi, ông lão bán rượu vẫn còn đó, ôm cánh tay ngủ gật đợi người mua rượu. 

 Rượu là rượu đục lại không tầm thường, ông lão tuy lôi thôi nhưng cũng không đơn giản khiến hắn cảm thấy khó hiểu. 

 "Trở về nguyên trạng?", Diệp Thành lẩm bẩm. 

 "Vậy ngươi đến miếu Niệm Từ làm gì?", ni cô nhỏ kia ngẩng khuôn mặt nhỏ lên lộ ra cặp mắt trong vắt hỏi. 

 Diệp Thành hoàn hồn lại, chắp tay nói: "Ta muốn gặp tiên tử ở thành Vô Lệ, mong tiểu sư cô báo cho". 

 "À!", tiểu sư cô à một tiếng rồi ôm cây chổi chạy vào, sau đó lập tức có một giọng truyền ra: "Sư phụ ơi sư phụ, có người muốn gặp tiên tử". 

 Chẳng mấy chốc, ni cô nhỏ đã hớt hải chạy ra, đằng sau còn có một ni cô già đi theo. 

 "Sư phụ ơi, là hắn!", ni cô nhỏ nói. 

 Ni cô già chắp tay đánh giá Diệp Thành một lượt, với tu vi cảnh giới Linh Hư của bà ta thì khó mà biết được tu vi của Diệp Thành. 

 "Xin chào sư cô!", Diệp Thành vô cùng lễ phép chào hỏi. 

 "Mời vào", ni cô già vươn tay nói. 

 "Cảm ơn", Diệp Thành bước vào miếu Niệm Từ. 

 Miếu Niệm Từ cũng không lớn lại vô cùng yên tĩnh, ngoài ni cô nhỏ và ni cô già ra thì chỉ còn một người. 

 Người thứ ba ấy chính là tiên tử thành Vô Lệ. 

 Diệp Thành không cần người dẫn cũng tìm được vị trí của cô ta, song, hắn cũng không vội mà chỉ chậm rãi bước vào. 

 Thấp thoáng sau rặng tre có một căn nhà tranh, đến đây hắn mới dừng lại lẳng lặng đứng nhìn, trái tim đập thình thịch, tấm lưng cứng đờ không dám thả lỏng. 

 "Là... là hai người ư?", muôn vàn câu nói cuối cùng chỉ thốt ra được một câu, giọng nói khô khốc khàn khàn có chút đau thương. 

 Một câu khiến gió cuốn lên, bông tuyết bay tứ tung. 

 Chỉ nghe thấy một tiếng két, cánh cửa căn nhà tranh chậm rãi mở, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc đồ trắng tựa như bông tuyết trắng tinh vô ngần bước ra. 

 Cô ta đeo khăn che mặt không thấy được mặt mày, con ngươi lại trong suốt sạch sẽ nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo, mái tóc đen dài không gió tự bay, mỗi ngọn tóc suông mượt như thác. 

 Diệp Thành chỉ nhìn thoáng qua thì cơ thể căng cứng chợt như cái bóng cao su xì hơi lảo đảo một cái dường như không xương, suýt nữa ngã ngồi xuống đất. 

 Cô ta không phải các nàng, thậm chí hắn còn không cần thấy khuôn mặt, chỉ dựa vào con ngươi kia cũng đủ để nhận ra. 

 Đúng là hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. 

 Nụ cười của hắn có chút bất lực, thân thể cao ngất như tùng hơi khom, sắc mặt cũng thoáng chốc trắng bệch, ngón tay cứng ngắc mất đi tri giác. 

 "Hoang Cổ Thánh Thể!", tiên tử Vô Lệ khẽ nói, mặt mày lạnh lùng không nhiễm khói lửa trần tục. 

 Diệp Thành vội vàng hoàn hồn, vung tay lấy ra bức tranh của Sở Huyên (Sở Linh) hỏi: "Tiên tử đã gặp các nàng bao giờ chưa?" 

 "Còn ngươi? Ngươi có nhìn thấy người này không?", tiên tử Vô Lệ cũng vung tay lên lấy một bức tranh ra treo giữa không trung. Trong tranh là một người đàn ông giống y như Diệp Thành, nói chính xác hơn, đó là Diệp Thành. 

 Diệp Thành không đáp, cởi áo khoác đen, gỡ mặt nạ quỷ xuống lộ ra khuôn mặt sương gió bãi bể nương dâu của mình. 

 "Người trong mộng của thần nữ chắc hẳn là ngươi", tiên tử Vô Lệ nhàn nhạt nói: "Cõi trần tục thế mà lại có một người như ngươi, đúng là nhân quả". 

 "Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta", Diệp Thành nhìn chằm chằm vào tiên tử Vô Lệ nói: "Người trong tranh này có từng đến thành Vô Lệ không?" 

 "Cô ấy chính là thần nữ của thành Vô Lệ!", tiên tử Vô Lệ xinh đẹp tuyệt trần lẳng lặng đứng đo như một bức tượng. 

 Câu này vừa được nói ra, tâm trạng đầy mất mát của Diệp Thành lập tức dậy sóng, vội vàng chắp tay, cầu xin nói: "Mong tiên tử báo cho, ta muốn gặp thần nữ nhà cô". 

 "Nàng là người nào của ngươi?", tiên tử Vô Lệ nhàn nhạt hỏi. 


 "Vậy khi nào thành Vô Lệ lại hạ phàm? ", cơ thể Diệp Thành lại cứng đờ, mong mỏi nhìn tiên tử Vô Lệ. Hắn đã để lỡ hai lần nên không muốn bỏ lỡ lần thứ ba. 

 "Không biết!", tiên tử Vô Lệ nhàn nhạt đáp. 

 "Sao ngươi lại không biết?", Diệp Thành bỗng dưng quát lên, cảm xúc dồn nén hơn hai trăm năm lập tức bùng nổ, khí thế bắn ra như muốn nuốt trọn bát hoang. 

 Thậm chí, vẻ mặt của hắn còn hơi chút dữ tợn, con ngươi ngấn lệ giăng kín tơ máu, nước mắt và máu đan xen với nhau.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.