Tiên Võ Đế Vương

Chương 2320: Sợ cái khỉ gì!



Chiến tích của Diệp Thành, trước giờ chưa từng có, chính là thần thoại. 

 Sau đó, hai người lại nói rất nhiều, ví dụ như chuyện Đại Sở, ví dụ như người chuyển thế, hay cha hắn ta, Chiến Vương. 

 Chiến Vương vẫn còn sống, hoàng đế Đại Sở còn sống, thực sự khiến Tiêu Thần kích động không thôi, bất ngờ, vui mừng. 

 Chiến Vương Kích trong tay cũng đang chuyển động, lãng phí bao nhiêu năm tháng, tìm kiếm chủ nhân giống như tìm được nhà. 

 Mùi rượu và thịt thơm lan khắp xung quanh, nghênh đón màn đêm buông xuống. 

 Viêm Long cũng chạy ra ngoài, khiến Tiêu Thần kinh ngạc, một hai giây sau, lại là một cái ôm mạnh mẽ. 

 Viêm Long rất xấu hổ, nhiều người chuyển thế Đại Sở như vậy, thân phận tôn quý cũng có, huyết mạch nghịch thiên cũng có, tùy tiện chọn lấy một người cũng có vẻ ngoài hơn gã. 

 Cùng là người chuyển thế, mà sao cách biệt lớn đến vậy chứ! 

 “Nào, lão Bát, đại ca tặng ngươi quà gặp mặt”. Quỳ Ngưu uống đến ngây người, một tay khoác lên vai Tiêu Thần, trong tay còn cầm một viên thần châu sáng rực. 

 “Lão Bát?”, Tiêu Thần ngạc nhiên, vẻ mặt kỳ lạ 

 “Kết nghĩa huynh đệ, ta xếp thứ bảy, tính cả ngươi vào luôn”. Diệp Thành bất giác khẽ cười. 

 “Cái này… Cái này đúng là mới mẻ”. Tiêu Thần cười gượng. 

 “Oa, thơm quá”. Tiêu Thần vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ, không gian gẫy khúc, một cô gái trẻ bước ra, nhìn nồi sắt hai mắt phát sáng. 

 Nha đầu này, không cần nói, chính là Cửu Tiên Đế Gia, rất tự giác, càng không xem mình là người ngoài, bản thân tự đến bên nồi, trực tiếp xắn tay áo gắp thịt. 

 “Mũi thính nhỉ”. Quỳ Ngưu nói một câu. 

 “Tịch Nhan?”, Tiêu Thần nhíu mày, nhìn Diệp Thành. 

 “Không phải Tịch Nhan, chẳng qua chỉ là trông giống mà thôi”. Diệp Thành khẽ cười, cũng thật sự hy vọng Đế Cửu Tiên là Tịch Nhan, nhưng đáng tiếc không phải, bọn họ là hai người khác nhau. 

 “Nhưng cũng rất giống với đồ đệ ngươi”. Tiêu Thần cười: “Cho dù là tướng mạo hay khí chất, kể cả bản tính”. 

 “Diệp Thành, ngươi hay thật đấy!”. Tiểu Cửu Tiên cắt lời, không hề có dáng vẻ rụt rè của nữ nhân, câu từ khiến Diệp Thành và Tiêu Thần đều ngượng ngùng, quả nhiên là bướng bỉnh. 

 “Ta cũng rất hay này”. Quỳ Ngưu ngẩng đầu. 

 “Ngay cả ta cũng đánh không được, mau cút qua một bên đi”. 

 “Ngươi không thể nói như vậy, tính khí ta không tốt đâu”. 

 “Ta nghĩ lại chạy đi đâu rồi, thì ra đều ở đây ăn thịt sao?”. Lại có người chạy ra từ trong không gian, hơn nữa không chỉ có một mà là cả một nhóm người. 

 Nhóm người này, không cần nói đều là người Long Kiếp bọn họ, mũi thính thật, ai ai cũng tìm đúng chỗ. 

 “Mẹ nó, thịt giao long”. Đến khi tiến đến trước nồi thiết, Long Kiếp lập tức đen mặt, dù không phải cùng chủng tộc, nhưng ít nhiều cũng là một nhánh của rồng. 

 “Thịt rồng ăn ngon”. Quỳ Ngưu lắc đầu nói. 

 “Nào nào nào, ngươi không ăn thì đừng cản đường”. Thần tử Vu Tộc và Man Tộc gắp một miếng lớn gia long sang một bên, ăn uống mê say. 

 Long Kiếp lại càng đen mặt, bỗng xúc động như muốn lật nồi, nhưng cũng chỉ là trong suy nghĩ, bèn ngăn lại. 

 Hắn ta cũng đặt một nồi lớn, lửa cháy hừng hực, xong chuyện cũng nấu thịt, nhưng là thịt trâu. 

 “Này!”, Quỳ Ngưu lập tức nổi nóng. 

 “Này, có thịt ăn”. Đúng là náo nhiệt, Bạch Hổ và Huyền Vũ cũng đến, còn là đi cả nhóm. 

 “Thế giới này nhỏ thật, cứ gặp phải người không muốn gặp”. Long Kiếp liếc nhìn nhóm người Huyền Vũ, cuối cùng nhìn sang Thanh Long, giọng điệu không dễ chịu. 

 “Nhà Thương Long vẫn thích kiểu chọc tức đáng ghét đó”. Thanh Long hừ lạnh, sắc mặt càng khó coi hơn. 

 “Nếu đã đến rồi thì thù mới hận cũ tính luôn một thể đi”. Long Kiếp đứng dậy, khí thế sôi sục. 

 “Sợ ngươi chắc”. Thanh Long cũng không yếu thế. 

 “Đánh nhau, bọn ta cũng không sợ”. Thần nữ Linh Tộc cũng gia nhập, bọn họ vừa động, thần tử Vu Tộc, thần nữ Cổ Tộc và thần tử Man Tộc cũng kích động, quả thực cả đám người sôi sục. 

 “Gì vậy, ức hiếp bọn ta không có người sao?” Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước đứng dậy, khí thế như muốn giết sạch cả đám, châm chọc khiêu khích. 

 Bầu không khí căng thẳng, mùi thuốc súng còn nồng hơn cả mùi thịt rượu thơm. 

 “Đánh, mau đánh đi, ta xem trò vui”. Tiểu Cửu Tiên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vung tay hò hét cổ vũ. 

 “Ta nói này, uống rượu ăn thịt được rồi, đừng đánh nhau”. Diệp Thành lên tiếng, nhíu chặt mày. 

 “Đúng vậy, hai người các ngươi thấy vui không hả”. Quỳ Ngưu nhếch miệng: “Gặp mặt là đánh nhau, đều là tổ tiên cả, hà tất phải nóng giận vậy”. 

 “Năm đấu bốn, ai sợ sai”. Đối với hai người nói chuyện kia, nhóm người Long Kiếp và Thanh Long cũng chưa từng nghe đến, đám thần tử Vu Tộc kia la hét lớn nhất. 

 “Hạng như ngươi, một mình ta đánh được cả mười người”. 

 “Ha, tính khí này của ta…” 

 “Ở đây náo nhiệt vậy!” Hai bên đang chuẩn bị khai chiến thì Nam Đế không biết từ đâu xuất hiện. 

 Cũng rất tự giác, không nói lời này lập tức xắn tay áo, cũng không khách sáo, không xem mình là người ngoài. 

 Nhìn thấy Nam Đế, thần tử Vu Tộc đều sợ hãi. 

 Rõ ràng, thái tử, công chúa năm đại vương tộc của Nam Vực đều đã đến, đối đầu với thần tử thần nữ các tộc viễn cổ bọn họ, năm đấu năm, không cần nghĩ cũng biết bọn họ không ổn rồi. 

 “Sao, sợ rồi?”, Bạch Hổ hắng giọng. 

 “Sợ cái khỉ gì!”. Tính khí thần tử Man Tộc nóng nảy, trước giờ chưa từng sợ hãi gì, lập tức muốn cầm rìu. 

 “Đến uống rượu, đừng đánh nhau”. Nam Đế xua tay: “Còn một vị đại thần ngồi đây nữa sao?” 

 Nói rồi, Nam Đế bất giác liếc nhìn Diệp Thành. 

 “Như vậy mới đúng chứ!”, Quỳ Ngưu cười nhếch miệng. 

 “Uống rượu”. Long Kiếp và Thanh Long đều ngồi xuống, còn ngồi theo nhóm, bọn họ một nhóm, Thanh Long một nhóm, mỗi nhóm bảo vệ một nồi sắt lớn. 

 “Nhàm chán”. Thấy không có đánh nhau, Tiểu Cửu Tiên chép miệng, hai mắt sáng lên nhìn bên kia, có một mỹ nữ tuyệt thế đi đến. 

 Cô gái đó thực sự rất đẹp, dưới ánh trắng lại càng thanh thuần không tì vết, nhìn kỹ lại thì chẳng phải là Bắc Thánh sao?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.