Tiên Võ Đế Vương

Chương 227



Diệp Thành ngồi dưới đất mắt sáng long lanh nhìn viên linh đan trong tay. Quan sát Linh Hồn Đan ở khoảng cách gần thế này, đặc biệt là ngửi mùi hương đan dược từ nó khiến hắn hết sức khoan khoái.

Ngay sau đó, hắn cho viên Linh Hồn Đan kia vào miệng.

Linh Hồn Đan vào cơ thể lập tức tan ra, giống như dòng nước thanh mát chảy khắp cơ thể khiến mọi mệt mỏi dần tan biến. Vì là đan dược chuyên bồi bổ linh hồn nên hắn có thể cảm nhận được rõ ràng linh hồn của mình đang thăng hoa.

“Được lắm, được lắm”, Diệp Thành lại cười khúc khích, đôi mắt trở nên long lanh lạ thường.

Vụt!

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên từ trong cơ thể hắn giống như có bức chắn nào đó được phá vỡ.

“Đột phá rồi”, Từ Phúc và Tề Nguyệt cùng lên tiếng.

“Đúng là một bất ngờ”, Diệp Thành vội khoanh chân ngồi xuống đất.

Chẳng mấy chốc, linh khí dày đặc của đất trời lấy hắn làm trung tâm thâm nhập vào từng lỗ chân lông trên cơ thể hắn, hình thành nên vòng xoáy linh khí.

“Chỉ đột phá lên tầng thứ chín ngưng khí mà lại cần tới lượng linh khí lớn như vậy”, thấy linh khí dồi dào vào trong cơ thể Diệp Thành, Tề Nguyệt ngỡ ngàng.

“Vùng đan điền của hắn lớn hơn người thường rất nhiều”, ở bên, Từ Phúc vuốt râu nói: “Có lẽ cũng vì đan điền lớn như vậy nên hắn mới có khả năng chiến đấu vượt trội như vậy”.

“Kỳ lạ”, Tề Nguyệt nhìn Diệp Thành thầm nhủ.

Chỉ trong ba canh giờ, linh khí dày đặc của đất trời mới từ từ tản đi.

Còn Diệp Thành lúc này lại từ từ mở mắt, đôi mắt hắn sáng hơn nhiều.



Lại nhìn vào cơ thể Diệp Thành, vì tu vi tiến giới nên kinh mạch cũng theo đó mà chắc chắn hơn, đặc biệt là vùng đan hải, cũng được mở rộng, chân khí cuộn trào giống như biển lớn.

“Tốt lắm”, nắm chặt bàn tay và cảm nhận được luồng sức mạnh mới mẻ, Diệp Thành tươi cười hân hoan.

……..

Đêm khuya, ở Thị Huyết Điện có mười mấy bóng hình đi vào đại điện.

“Nội gián chúng ta sắp xếp vào tam tông và các gia tộc thế gia có tra ra được thông tin phần còn lại của Thiên Tịch Đan không?”, trong đại điện uy nghiêm vang lên giọng nói nghiêm nghị.

“Không…không ạ”.

“Đồ bỏ đi, đúng là đồ ăn hại”, giọng nói phẫn nộ vang khắp đại điện.

“Điều tra, điều tra cho ta”.

Mười ngày gần đây Diệp Thành không hề bước chân ra khỏi nội đường.

Đợi tới đêm thứ mười một hắn mới mang theo bộ dạng lếch thếch đi ra khỏi Linh Đan Các.

Mười ngày nay, luyện đan thuật của hắn có sự tiến bộ rõ rệt và vì không ngừng luyện đan nên Linh Hồn Lực của hắn cũng mạnh lên nhiều.

Đêm khuya, Hằng Nhạc Tông lại chẳng hề yên tĩnh. Diệp Thành bước đi và nhận ra trên mỗi tảng đá đều có đệ tử khoanh chân ngồi đó hấp thu linh khí.

“Chẳng nhẽ sắp lâm trận cọ sát sao?”, Diệp Thành nghĩ tới cuộc so tài ở ngoại môn cách đó không lâu, rất nhiều đệ tử có vẻ như cảm nhận được áp lực nên tới đêm rồi mà không hề nghỉ ngơi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.