Hai tộc Côn Bằng và Kim Ô đều từng có Đại Đế xuất hiện, trong tộc có Cực Đạo Đế Binh, không có tộc nào có thể tiêu diệt họ hoàn toàn, cũng không có tông tộc nào dám tùy tiện khai chiến với họ.
Nói cho cùng, đây chỉ là ân oán cá nhân, hắn cũng không muốn để tộc Quỳ Ngưu và tộc Đấu Chiến Thánh Viên phải vì chuyện này mà bị cuốn vào chiến tranh, một khi khai chiến thì sẽ kéo theo cả Nam Vực, sẽ hại chết rất nhiều người vô tội.
Trong một dãy núi, bọn Tiểu Viên Hoàng đã đến, khi gặp Diệp Thành, ai cũng mỉm cười: “Đại Minh Vương nhà Khổng Tước nói đệ đã đi rồi, mẹ nó, đệ lại chui từ đâu ra thế?”
“Nhớ các huynh!”. Diệp Thành cười, lấy rượu ra, chia mỗi người một vò.
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó”. Tiểu Viên Hoàng bĩu môi: “Nhất định là đệ có chuyện gì rồi”.
“Chúng ta là huynh đệ, có chuyện gì cứ nói”. Quỳ Ngưu lại choàng tay lên vai Diệp Thành, sau đó còn đá lông nheo: “Có phải để ý công chúa nhà nào rồi không?”
“Chuyện này dễ, chúng ta có”. Võ Hùng vỗ ngực: “Nói đi, cần bao nhiêu”.
“Năm nghìn vạn”.
“Đệch, đệ ngủ mơ đấy à?”
“Mỗi người năm nghìn vạn”.
“Ta đi tè”. Võ Hùng Đại Địa rụt đầu, quay đầu bỏ đi, Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu cũng vậy, cả đám hoảng sợ, rút lụi cực nhanh.
“Chạy đi đâu”. Diệp Thành nhanh chân chặn mấy người họ lại, mặt tối sầm: “Mẹ kiếp, huynh đệ vậy đó sao? Mượn nguyên thạch chớ có phải lấy mạng các huynh đâu”.
“Không phải đâu, lão Thất, đệ cần nhiều quá”. Sáu tên đều nghiến răng nghiến lợi, mặt như thể ăn phải phân: “Mỗi người năm nghìn vạn! Đệ muốn mua Chuẩn Đế Binh sao?”
“Ba trăm triệu không đủ mua Chuẩn Đế Binh đâu”. Diệp Thành uống một ngụm rượu, có điều, khi nhắc đến Chuẩn Đế Binh, hắn thật sự có một, là Phần Tịch - pháp khí bản mệnh Chuẩn Đế huyết bào, năm xưa lúc ở di tích Viễn Cổ, Chuẩn Đế huyết bào đã bị hắn giết chết, đương nhiên Chuẩn Đế Binh sẽ nằm trong tay hắn.
Có điều, mặc dù hắn có Chuẩn Đế Binh nhưng hắn lại không dùng được, muốn trách chỉ có thể trách khí linh của Chuẩn Đế Binh quá mạnh, khó luyện hóa, một khi đối đầu với chúng, không chừng còn bị phản phệ.
Hết cách, năm xưa hắn mới trấn áp Chuẩn Đế Binh Phần Tịch trong Hỗn Độn Đỉnh, chờ sau này tìm người có tu vi cao giúp hắn luyện hóa. Dù hắn không phát huy được uy lực của Chuẩn Đế Binh nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với Đại Thánh Binh bình thường, dùng để giết địch thì đúng là một đội quân cái thế.
Sáu người bọn Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu thấy mặt Diệp Thành tối đen thì đều lắc đầu, mặt ai cũng hiện lên dòng chữ: không tiền, chỉ có mạng này thôi.
“Không cho mượn cũng được, hãy tìm giúp ta mấy nguyên liệu này, mỗi thứ một trăm phần”. Diệp Thành lại lấy ra một tờ giấy, bên trên có viết mấy nghìn loại dược liệu khiến Tiểu Viên Hoàng nhìn đến hoa mắt.
“So với năm nghìn vạn thì tìm mấy thứ này có vẻ dễ hơn”. Mấy người Tiểu Viên Hoàng gật đầu, mặc dù là thứ trận quý nhưng Tàng Bảo Các của tộc họ rất lớn, có bảo bối nào mà bên trong không có chứ.
“Cho các huynh ba ngày, nhanh lên”. Diệp Thành vừa nói vừa nhét cho họ một cái túi.
“Đợi đấy”. Sáu người đó thẳng thắn, quay lưng bỏ đi ngay, là anh em của Diệp Thành, họ rất hiểu hắn, hắn cần tiền gấp để mua nguyên liệu, nhất định là muốn làm việc lớn.
Đáng nói là, trước khi đi, mấy người họ đều nhìn Diệp Thành với ánh mắt xa xăm.
Mặc dù Diệp Thành che giấu rất tốt nhưng họ vẫn cảm nhận được sát khí và sát ý đang bị đè nén tận sâu trong xương cốt của hắn, họ không hỏi, Diệp Thành không nói nhất định là có nguyên nhân.
Sau khi họ đi, Diệp Thành cũng không rảnh rỗi, hắn tìm đến một vách đá, khoét thành hang động, sau đó lập kết giới và trận pháp, phong ấn cửa động, che giấu hết tất cả khí tức ở đấy.
Hắn chuẩn bị xong thì mới vung tay, lấy ra một cái xác, là cơ thể của một Thánh Vương mà hắn có được từ di chỉ Viễn Cổ, không biết là người của thế lực nào, nhưng lúc sống có sức chiến đấu rất mạnh.
Hắn lấy ra Tiên Hỏa Thiên Lôi, bao trùm lấy cơ thể của Thánh Vương, trước khi luyện chế Âm Minh tử tướng, phải tôi luyện thân xác của hắn ta trước để nâng cao sức chống đỡ cho cơ thể này.
Tiếp theo, vô số nguyên liệu lần lượt bay ra, toàn bộ được hắn luyện vào trong cơ thể của Thánh Vương.
Tính ra thì đã lâu lắm rồi hắn chưa luyện Âm Minh tử tướng, có điều thủ pháp vẫn rất thuần thục, hắn tự thấy mình giỏi hơn Pháp Luân Vương năm xưa vì đã ngộ ra được điều tinh túy bên trong.
Diệp Thành không dừng lại để ngắm nghía tác phẩm của mình mà tiếp tục lấy ra một cơ thể cấp Thánh Vương khác, lặp lại hành động trước đó: tôi luyện cơ thể, luyện nguyên liệu vào trong cơ thể Thánh Vương.
Lúc trời sắp sáng, lại có thêm một Âm Minh tử tướng nữa xuất hiện, màn đêm lại buông xuống, Âm Minh tử tướng thứ ba xuất hiện.
Suốt ba ngày, hắn gần như không ngơi nghỉ, mãi đến sáng sớm ngày thứ tư, hắn mới ngồi bịch xuống đất, Âm Minh tử tướng có tu vi quá cao, dù là khí huyết của hắn cũng không chịu nỗi.
Thành tựu của hắn thật sự đáng vui mừng, mỗi ngày luyện được một binh, một đêm luyện được một binh, ba ngày ba đêm, hắn đã luyện được sáu Âm Minh tử tướng cấp Thánh Vương.