Tiên Võ Đế Vương

Chương 2172:  Các tu sĩ yếu đứng ở vòng ngoài



“Chuyện này…”. Những người phía sau nghe vậy thì mặt ai cũng đều biến sắc, bí mật này thật động trời. 

 “Đừng nói nhảm nữa, đánh một mạch ra ngoài luôn”. Diệp Thành điều khiển thần đỉnh, liên tục tông ra ngoài. 

 Cơ Tuyết Băng cầm tiên kiếm Dao Trì trong tay, chiêu nào chiêu nấy cũng đều rất bình thường nhưng lại có uy lực vô biên, những người phía sau cũng không nương tình, thần thông cái thế, pháp khí đáng sợ, tất cả đều được đem ra hết, tiếp tục mở đường máu. 

 Trời không phụ người có lòng, họ đã đánh ra tới lối ra của di chỉ nhưng lại nhìn thấy một con quái vật khổng lồ chọc trời từ phía xa đang đứng chặn ở cửa, nó đang ngước đầu lên trời hú bằng giọng đầy phẫn nộ và oán hận. 

 Con quái vật khổng lồ đó quá khổng lồ, to như một ngọn núi, hơn nữa dáng vẻ còn rất đáng sợ, nó có chín cái đầu lớn, mắt đỏ như rượu, toàn thân đều là vảy, khí đen cuồn cuộn khắp người, mang theo ác niệm và tà niệm, mười tám bàn tay đều cầm thần binh cổ buốt lạnh. 

 “To con thế!”. Thần tử Man tộc nuốt nước bọt, hắn ta tự nhận mình cao to nhưng so với con quái vật ở cửa di chỉ đó thì hắn ta chỉ là một con châu chấu thôi. 

 “Tấn công nguyên thần của nó”. Diệp Thành xông lên trước, chín đạo Thần Thương liền hợp nhất. 

 “Tiên diệt!”. Cơ Tuyết Băng khẽ thốt lên, tiên vân xuất hiện giữa trán, một luồng sáng tiên sáng chói phóng ra, cũng là chín luồng hợp nhất, uy lực đáng sợ không kém gì Thần Thương của Thần tộc. 

 Quái vật khổng lồ bị đánh trúng nhưng nó lại ngay lập tức gào thét, vung cây giáo trong tay lên, tạo ra một luồng tiên hà tăm tối và đầy chết chóc, đánh bay Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng. 

 “Cho ngươi một vố lớn này”. Cửu Tiên của Đế gia xông qua, tiên kiếm trong tay quy tụ hàng vạn luồng tiên quang, chém ra từ cách đó tám trăm trượng với sức mạnh vô biên, chém đứt một cánh tay của con quái vật ngay tại chỗ. 

 “Thêm một đòn mạnh hơn nữa”. Thần tử Long tộc phóng lên trời cao, hai tay nắm chặt đao, giơ lên quá đầu, một luồng sáng dài ngàn trượng giáng từ trên trời xuống, chém vào giữa đầu con quái vật. 

 Nhưng khổ nỗi mặc dù chiêu đó của hắn ta rất bá đạo nhưng lại giống như chém lên sắt đá, chỉ tóe ra lửa trên đỉnh đầu con quái vật, còn hắn ta thì lại bị văng ngược ra xa. 

 “Ngươi tạo nét mà chẳng ra làm sao”. Thần tử Vu tộc rút cây giáo Ngô Hoàng ra và dùng như một cây gậy sắt, đập mạnh một cây lên đỉnh một cái đầu khác của con quái vật từ từ phía trên. 

 Nhưng hắn ta cũng sượng sùng y vậy, không những không làm quái vật bị thương mà còn bị văng ra xa, hơn nữa còn văng ra xa hơn cả thần tử Long tộc, tông sập rất nhiều không gian ảo. 

 “Ngươi cũng chẳng hơn gì”. Nam Đế xông lên, thần vân dịch chuyển trên cây giáo trong tay, cộng thêm sức mạnh của đạo tắc và rất nhiều bí pháp thần thông, cây giáo đâm thủng đầu con quái vật. 

 Sau đó là đến Bắc Thánh, Trung Hoàng và Tây Tôn, họ cầm thần binh trong tay, đánh cho quái vật khổng lồ trọng thương. 

 Thần tử Vu tộc và thần tử Long tộc thấy vậy thì đều tằng hắng, mặc dù họ đều là thần tử nhưng vẫn có sự cách biệt với bọn Nam Đế, khi xuất đòn tuyệt chiêu thì họ thua xa cả ngàn cây số. 

 Quái vật khổng lồ bị chọc giận, lớn tiếng gào thét, vung cánh tay, vô số người bị đánh bay, kể cả những nhân vật lớn như Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cũng không ngoại lệ, những người khác thì càng không cần phải nói. 

 Cuộc chiến thảm khốc đầy máu me, nếu muốn xông ra thì phải tiêu diệt con quái vật chặn ở cửa. 

 Nếu một chọi một thì không ai ở đó là đối thủ của con quái vật khổng lồ này, nhưng bọn họ có rất nhiều người, hơn nữa ai cũng là thiên tài, nhóm này thất bại thì nhóm khác lại xông lên. 

 Các tu sĩ yếu đứng ở vòng ngoài, hợp lực thay nhóm thiên tài Diệp Thành chặn đám tà linh từ bốn phía ập đến, vậy cũng xem như giúp nhóm Diệp Thành có thêm thời gian tiêu diệt con quái vật khổng lồ. 

 Thần tử Tiên tộc và thần tử Phượng Hoàng cũng xông đến từ một phía khác, nhìn thấy Diệp Thành từ phía xa, mặc dù nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể không gia nhập cuộc chiến, muốn sống thì bắt buộc phải hợp tác. 

 Các thiên kiêu cái thế của Huyền Hoang lần đầu hợp tác với nhau tạo nên trận thế hào hùng chưa từng thấy, mỗi luồng sáng nguyên thần đều đại diện cho một mạch truyền thừa, không hề thua kém người khác. 

 Cao thủ hợp lực, ăn ý là điều tất nhiên, họ phối hợp đánh hội đồng gần như hoàn hảo. 

 Cảnh tượng đầy máu me, con quái vật khổng lồ bị bao vây bởi ba vòng trong ba vòng ngoài, những luồng sáng chói lóa nối đuôi nhau tạo nên những vết thương trên người nó, máu nhuốm đỏ cả bầu trời. 


 “Suýt chút là ôm đủ rồi”. Diệp Thành lấy vò rượu ra, nhìn về di chỉ phía sau lưng. 

 Đúng là không thể tin được, Nam Đế, Bắc Thánh phía sau lưng đều biến thành những làn khói trước mắt hắn, hay nói cách khác, họ vốn chỉ là ảo ảnh. 

 Người duy nhất không biến mất bên cạnh hắn chỉ có Cơ Tuyết Băng, cô là người thật. 

 Diệp Thành bất giác chau mày, Cơ Tuyết Băng cũng chau mày, hai người nghiêng đầu nhìn vào mắt nhau “Ảo cảnh sao?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.