Tiên Võ Đế Vương

Chương 2137:  Đợi mọi người đi vào kha khá



“Mở, di tích viễn cổ mở rồi!”, trong tiếng bàn tán, chẳng biết ai hô lên một tiếng. 

 Vừa dứt lời, ánh sáng thần thánh như sóng thần bắn ra xung quanh, một cảnh tượng kỳ dị mọc lên, vô số hình ảnh rực rỡ lung linh đan vào nhau hình thành một mặt hồ tuyệt đẹp. Một vùng đất cổ xưa chậm rãi xuất hiện. 

 Di tích đã mở, vô số người tranh nhau Hồng Liên Nghiệp Hải, tiến sâu vào trong. 

 Sau đó, từng tốp từng tốp người đạp lên biển mà đi, người quá đông còn mặc áo đen nên giống như một tấm màn đen tuyền trải rộng Hồng Liên Nghiệp Hải không ngừng tràn vào mảnh đất xa xưa ở chỗ sâu. 

 “Vào xem thử xem, có thể vớt được chút bảo vật cũng tốt”, Yên Lão Đạo uống một ngụm cuối cùng rồi đuổi theo đoàn người đằng trước, thuận tiện thêm vào cho mình một bí pháp kỳ dị. 

 Đợi mọi người đi vào kha khá, Diệp Thành mới xuất phát. Hắn bước lên mặt biển, vừa đi vừa quan sát tiến vào sâu bên trong. Tuy Hồng Liên Nghiệp Hải rất đẹp, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm giác được một nét đượm buồn,' 

 Ở chỗ sâu trong chính là một cánh cửa ánh sáng kỳ lạ khổng lồ, hắn từng bước một bước vào. 

 Ập vào trước mắt là một vùng đất bao la bát ngát, có từng dãy núi cao và dòng sông dậy sóng, vô số cổ thụ che trời hình thành rừng rậm xanh um tươi tốt khiến nơi này càng thêm dồi dào sức sống. 

 Linh lực ở nơi này vô cùng dày đặc, còn cực kỳ tinh khiết. Quan trọng nhất là, bên trong còn ẩn chứa một sức mạnh thần bí khác với bên ngoài, có một loại đạo của thiên nhiên. 

 Diệp Thành chậm rãi dạo bước nhìn trái ngó phải, thấy có rất nhiều cung điện đổ sập, dàn tế bị tàn phá và vô số trụ đồng có khắc chữ viết và tranh ảnh không thuộc về thời đại này. 

 Có lẽ là đã quá lâu đời nên tràn ngập khí tức cổ xưa khiến chúng phủ một lớp bụi dày. 

 Ngay khi Diệp Thành đang đi thì bỗng nhiên nghe thấy chỗ sâu truyền tới một tiếng ầm vang, sau đó là một luồng sáng bắn thẳng lên trời. Nó chính là một thanh cổ kiếm bị gãy. Đám người ở chỗ sâu là vì nó mà đánh một trận. 

 Chẳng mấy chốc, mùi máu tươi đã lan ra khắp di tích. Đúng là y như những gì mấy người lúc trước nói, bảo vật đi đôi với nguy hiểm, truy tìm giàu sang trong hiểm nguy, phải chuẩn bị trước sẽ bị giết. 

 Diệp Thành không để ý tới trận chiến tranh giành bảo vật bên trong, nhấc chân đi vào một tòa cung điện sụp mất một nửa. 

 Cũng có rất nhiều đi đến tòa cung điện này, chạy ngược chạy xuôi và đều mở Thần Thông Nhãn, rà từng tấc đất một hy vọng tìm được bảo vật. Nhưng đa số đều phí công rời đi. 

 Diệp Thành dừng lại trước một vách tường, bên trên có khắc bức họa của một con mãnh thú Hồng Hoang. Nó có cơ thể như một ngọn núi lớn, khuôn mặt dữ tợn, nhìn gần đã thấy sợ chứ đừng là chân thân. 

 Song, hắn lại biết con mãnh thú Hồng Hoang kia. Nó chính là Thao Thiết trong truyền thuyết. Ở thời Hồng Hoang, có rất nhiều chủng tộc vì sự háu ăn của nó mà bị tuyệt chủng. Tiếng xấu đồn xa, cực kỳ đáng sợ. 

 Cũng vì lý do đó mới khiến nhiều chủng tộc mạnh mẽ hợp tác với nhau. Đó là một trận chiến kéo dài cả trăm nghìn năm. Tộc Thao Thiết bị đánh bại chạy tới rìa vũ trụ, kết thúc một thời đại đen tối. 

 Đây là một bí mật cổ xưa, theo như lời của Thái Hư Cổ Long, bí pháp ma công Thôn Thiên trên người hắn ta cũng có liên quan đến Thao Thiết. Bí pháp ấy được nghĩ ra từ sự tham ăn của nó. 

 Hắn nhìn nó lần cuối rồi xoay người rời đi, dạo một vòng trong cung điện, không thu hoạch được gì. 

 Sau khi rời khỏi cung điện, nơi đi ngang qua đương nhiên gặp được rất nhiều người và đều có tu vi Chuẩn Thánh, Chuẩn Đế và bị sức mạnh thần bí trong di tích áp chế. 

 Bất giác, Diệp Thành đã dừng lại trước một hồ nước, thò tay hút lấy một mảnh vụn cỡ móng tay. Nó là một miếng tiên thiết, tiếc là quá nhỏ! 

 “Sao y như một trò đùa vậy?”, hai ngón tay kẹp miếng tiên thiết lên trước mặt quan sát, Diệp Thành có chút xấu hổ, may mà hắn tinh mắt không thì đúng là khó mà thấy được. 

 “Giao bảo vật ra, tha cho ngươi một mạng!”, chợt có một tiếng cười âm u vang lên, một người mặc áo đen xuất hiện sau lưng hắn, dùng bí pháp che mặt chỉ lộ ra đôi con người lập lòe vẻ lạnh lẽo. 


 “Không cướp của ngươi đã tốt lắm rồi, vậy mà ngươi còn muốn cướp của ta”, Diệp Thành cười khẩy, bước lên trước một bước đấm thẳng vào cánh tay khiến gã đạp bịch bịch lùi ra sau. Bí pháp giấu mặt bị đánh nát lộ ra khuôn mặt, là một ông lão lưng gù, giữa trán còn có một Thiên Nhãn dựng đứng. 

 Một chiêu đã thua, ông lão kinh ngạc, mặt mày hoảng sợ. Phải biết rằng, ông ta chính là Thánh Vương, dù giờ bị áp chế xuống Chuẩn Thánh nhưng cũng mạnh hơn Chuẩn Thánh khác rất nhiều. Vậy mà lại thua. 

 Đến chết ông ta vẫn chưa phản ứng lại kịp. Ông ta quả thật là một Thánh Vương chết lãng xẹt nhất, cướp của không thành còn bị giết. Hơn nữa, còn bị một Chuẩn Thánh giết, đúng là mất mặt. 

 “Bảo vật của ông thuộc về ta”, Diệp Thành cất túi trữ vật của ông lão áo đen đi, ngay cả cơ thể ông ta cũng không bỏ qua, xách về luyện thành Âm Minh tử tướng sẽ cực kỳ khủng bố.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.