Tiên Võ Đế Vương

Chương 2104: Đừng quấy rối nữa



“Không biết Hồng Liên Nghiệp Hoả và Cửu Võ Tiên Viêm của Đế Tôn thì cái nào mạnh hơn?”, Diệp Thành hỏi. 

 “Hai cái đúng là ngang nhau”, Tiểu Cửu Tiên bỏ một viên linh quả vào miệng: “Hồng Liên Nghiệp Hoả và Đại Đế cũng có quan hệ rất sâu sắc, chắc ngươi đã từng nghe đến Hồng Liên Nữ Đế, nữ đế đầu tiên trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang rồi đúng không? Bà ấy sinh ra cũng đã có nghiệp hoả, một biển lửa màu đỏ máu từ thời vạn cổ đã thiêu rụi chúng thần bát hoang, bà ấy còn có phong thái hiên ngang hơn cả Đông Hoa Nữ Đế”. 

 “Tiền bối lợi hại như vậy, đi lôi kéo làm quen nào”, Diệp Thành đứng dậy, chuồn nhanh như làn khói, lôi kéo làm quen là giả, giải trừ phong ấn mới là thật, làm xong hắn sẽ lại lên đường tìm người. 

 Lên tới hành lang lầu hai, hắn chuẩn xác tìm được nhã gian nhỏ nơi Hồng Trần Tuyết đang ở. 

 Cũng giống như Bích Du năm đó, trước cửa phòng bà có hai người canh gác, điều khác biệt là năm đó là hai bà lão hắc bạch, còn lần này là hai ông lão hắc bạch. 

 “Tiền bối, vãn bối muốn gặp thần nữ nhà người”, Diệp Thành bước tới hành lễ, giọng điệu khiêm tốn. 

 “Ngươi?’, hai lão già hắc bạch liếc mắt nhìn Diệp Thành, khi thấy tu vi của hắn chỉ có Chuẩn Thánh thì lại nhắm mắt: “Ngươi vẫn chưa đủ tư cách gặp thần nữ nhà ta”. 

 “Ta có quen với thần nữ nhà tiền bối”, Diệp Thành vội vàng nói: “Mong tiền bối chuyển lời giúp”. 

 “Đừng quấy rối nữa”. 

 “Ta…” 

 “Nào nào, để ta”, Diệp Thành vừa lên tiếng đã bị một người từ phía sau đẩy sang một bên, nhìn lại thì thấy chính là cô nhóc Tiểu Cửu Tiên, không biết đã đuổi theo hắn từ lúc nào. 

 “Hai người có biết ta không?”, Đế Cửu Tiên rướn người về phía trước, đôi mắt to cong thành hình lưỡi liềm. 

 “Cháu gái của Cửu Tiêu tiền bối, sao lại không biết”, hai lão già hắc bạch đều vuốt râu mỉm cười, thái độ với Đế Cửu Tiên hoàn toàn khác thái độ với Diệp Thành. 

 “Ta nhớ Bích Dao tỷ tỷ rồi”, Đế Cửu Tiên cười hì hì: “Muốn nói chuyện với tỷ ấy”. 

 “Đương nhiên là được”, lão già áo trắng phất tay mở cánh cửa ánh sáng: “Đi vào đừng gây chuyện nhé”. 

 “Cảm ơn lão gia gia”, cái miệng của Tiểu Cửu Tiên ngọt xớt, nói xong cô kéo Diệp Thành đi vào trong nhưng bị lão già áo đen ngăn lại: “Cô có thể vào, nhưng hắn thì không”. 

 “Ông nói vậy là ta bảo gia gia đánh ông đấy”, khuôn mặt tươi cười của Tiểu Cửu Tiên thoáng chốc trở thành vẻ đe doạ. 

 “Cô nhóc, đừng làm khó chúng ta”, lão già áo đen nhàn nhạt nói, liếc mắt nhìn Diệp Thành: “Lão phu vẫn là câu nói đó, không phải ai cũng có thể gặp thần nữ nhà ta”. 

 “Này!”, Tiểu Cửu Tiên lập tức xắn tay áo, tư thế như muốn kéo râu người ta ngay tại chỗ. 

 “Các lão, bạn cũ muốn nói chuyện với ta, đừng ngăn cản”, từ trong phòng vọng ra tiếng nói khe khẽ của Hồng Trần Tuyết. 

 Thần nữ đã ra lệnh, hai lão già hắc bệnh đương nhiên không dám nói thêm, đồng loạt nhường đường. 

 Tiểu Cửu Tiên bĩu môi, liếc xéo hai người họ rồi kéo Diệp Thành đi vào nhã gian, hơn nữa còn rất quen thuộc, sau khi chạy vào thì ôm bình rượu được đặt trên bàn ngọc lên. 

 Hồng Trần Tuyết mỉm cười rồi quay sang nhìn Diệp Thành, hơi ngạc nhiên, người đeo mặt nạ trước mắt chẳng phải chính là thanh niên đã nhìn vào mắt bà lúc trước sao? Cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt. 

 “Tại hạ Trần Dạ, bái kiến tiên tử”, Diệp Thành khẽ cười, chào hỏi một tiếng, nụ cười vừa thăng trầm vừa phảng phất nét buồn, như thể nụ cười này là cả một câu chuyện. 

 “Trần Dạ”, Hồng Trần Tuyết khẽ nói, hơi nhíu mày: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?” 

 “Đương nhiên đã từng gặp, là một người bạn cũ từ rất lâu, rất xa, rất thân”, Diệp Thành lại cười. 

 “Bạn cũ?”, trong đôi mắt đẹp của Hồng Trần Tuyết thoáng qua nét hoang mang, nhưng không thể nhớ ra được. 

 “Không biết Trần Dạ đạo hữu tới từ môn phái nào?”, thanh niên tóc đỏ bên cạnh lên tiếng, tay vẫn phe phẩy chiếc quạt gấp hứng thú nhìn Diệp Thành, đôi môi mỏng luôn mang theo nụ cười nhạo báng, đôi mắt hẹp dài cũng loé lên ánh sáng tàn bạo. 

 “Không môn không phái, là một tán tu”, Diệp Thành nhún vai, kín đáo quan sát đan hải của thanh niên tóc đỏ, hắn thấy một ngọn lửa màu bạc, là chân hoả bất phàm, không cần nói cũng biết hắn ta cũng là luyện đan sư, rất có thể là đồng môn với Hồng Trần Tuyết. 

 “Nếu đã không môn không phái thì sao lại là bạn cũ của Bích Dao sư muội được?”, thanh niên tóc đỏ nhếch môi, dáng vẻ cao ngạo xa cách, cằm dưới cũng thoáng chốc hất lên cực cao. 

 “Sư huynh, nói quá rồi đó”, không đợi Diệp Thành cất lời, Hồng Trần Tuyết đã không vui đáp lại. 

 “Sư muội, thế sự hiểm ác, sư huynh ta cũng vì nghĩ cho muội thôi, đừng để kẻ xấu lừa gạt”, thanh niên tóc đỏ cười nhạt: “Thế đạo này có quá nhiều người xấu”. 


 “Lại chọc giận một người nữa rồi”, Diệp Thành không khỏi day đầu mày, đúng là nằm không cũng trúng đạn, hắn rất lấy làm lạ, vì sao hễ là thần tử thì đều không vừa mắt hắn vậy? 

 “Lần này yên tĩnh rồi”, Tiểu Cửu Tiên ợ lên một tiếng, sau đó lại uống rượu tiếp. 

 “Chúng ta thực sự là bạn cũ sao? Nhưng ta không có ấn tượng gì về ngươi cả”, Hồng Trần Tuyết nhíu mày nhìn Diệp Thành. 

 “Sẽ có thôi”, Diệp Thành cười nhẹ, phất tay tế ra kết giới, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, lúc này hắn mới bắn ra một tia tiên quang lộng lẫy, cho nó bay vào đầu mày của Hồng Trần Tuyết.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.