Tiên Võ Đế Vương

Chương 2064: Không tôn trọng thần nữ



Tiên mẫu Dao Trì nhìn Cơ Tuyết Băng bằng ánh mắt kỳ lạ, không ngờ thần nữ nhà mình còn có hai người bạn như sinh vật lạ thế này, còn dám ngang nhiên đưa thần nữ tới thanh lâu? 

 Cơ Tuyết Băng cũng rất hiểu chuyện, nhìn bên này, nhìn bên kia, cuối cùng nhìn vào hư vô, dù sao cũng là bạn cũ của con, ít nhiều gì người cũng phải cho con chút thể diện. 

 Tiên mẫu Dao Trì lập tức bị chọc cười, hứng thú nhìn xuống phía dưới, ánh mắt lướt qua Kỳ Vương rơi vào Diệp Thành, nhìn một lúc bà bất giác nheo mắt lại. 

 Không chỉ bà đang nhìn mà rất nhiều Chuẩn Đế lớn tuổi có mặt ở đây cũng đang nhìn, trong mắt họ loé lên ý tứ sâu xa, dường như đã nhìn ra huyết mạch của Diệp Thành, chính là Hoang Cổ Thánh Thể trong truyền thuyết. 

 “Không tôn trọng thần nữ, phải giết”, khi mọi người đang nhìn thì có một tiếng quát lớn chợt vang lên, có lẽ là quá đột ngột nên các lão Chuẩn Đế bỗng chốc rùng mình. 

 Lại nhìn tới kẻ bỗng quát lớn ấy, đó chẳng phải thần tử Nhật Nguyệt sao? Vẻ mặt hắn ta đầy vẻ căm phẫn, hiếm khi có được cơ hội lấy lòng, sao tên này có thể dễ dàng bỏ qua? 

 “Không tôn trọng thần nữ, phải giết”, câu nói này của thần tử Nhật Nguyệt lập tức dấy lên hàng ngàn con sóng, Thái Thanh thần tử, Chí Tôn thần tử, Phiếu Miểu thần tử đứng dậy, tên nào tên nấy đều tỏ ra căm phẫn trào dâng. 

 “Không tôn trọng thần nữ, phải giết”, thần tử Thiên Phạt, thần tử Thương Linh và thần tử Vũ Hoá cũng đứng lên, mạnh mẽ dõng dạc, ai không biết còn tưởng Diệp Thành và chúng có thù giết cha! 

 “Ta đâu có chọc giận gì các ngươi”, Diệp Thành bĩu môi: “Đừng làm ta sợ, tính tình ta không tốt đâu”. 

 “Vẫn còn dám ngông cuồng à?”, bảy người giận tím mặt, nói xong còn định rời khỏi chỗ ngồi xông tới chỗ Diệp Thành. 

 “Được rồi”, Tiên mẫu Dao Trì lên tiếng, cưỡng chế can thiệp vào, giọng điệu mang theo vài phần uy nghiêm. 

 “Tiên mẫu, bọn họ…” 

 “Chuyện này lão thân tự có quyết định”, Tiên mẫu Dao Trì khẽ nói, phất tay giải trừ cấm chế giam cầm Diệp Thành và Kỳ Vương: “Nếu đã là bạn của Dao Trì thì lần này ta không truy cứu nữa, vào chỗ ngồi đi!” 

 “Đa tạ Tiên mẫu”, Diệp Thành và Kỳ Vương cười toe toét, vui vẻ chạy đi, hơn nữa còn rất tự nhiên tìm một chiếc bàn trong góc ngồi xuống, không hề coi mình là người ngoài. 

 So với họ, bảy người nhóm thần tử Thiên Phạt lại xanh mặt, cứ tưởng có thể ra vẻ một phen, ai ngờ Tiên mẫu của Dao Trì lại không theo lẽ thường, bao che cho kẻ không tôn trọng Dao Trì làm bọn chúng mất hết thể diện. 

 Một khúc nhạc đêm qua đi, đại hội tiếp tục diễn ra như bình thường, mọi người lại tiếp tục uống ly rượu vừa nãy chưa uống. 

 Uống cạn ly rượu, tiếng đàn và tiếng sáo du dương cất lên, tiên tử của Dao Trì bay lên mây, lụa ngọc tung bay, điệu múa uyển chuyển, tuy không múa đẹp bằng Hoa Vũ nhưng cũng rất duyên dáng. 

 Diệp Thành ngồi trong góc liếc quanh một lượt, chuẩn xác tìm thấy vị trí của người chuyển kiếp, Dao Trì Thánh Địa ngoài Cơ Tuyết Băng còn có hơn mười người chuyển kiếp, một người của nhà Mộ Vân, hai người của Tinh Nguyệt Cung, một người của Thất Tịch Cung, những người còn lại đều là người của Hoàng tộc Đại Sở. 

 Hế? 

 Đang nhìn, Diệp Thành chợt cảm nhận được có người đang quan sát mình, khiến hắn không khỏi quay sang nhìn lại. 

 Đó là một chiếc bàn ngọc thạch gần vị trí sân khấu, một thanh niên tóc tím và một nữ tử áo trắng đang ngồi ở đó, mà người nhìn hắn là thanh niên tóc tím, đôi mắt ấy sâu thẳm vô biên. 

 “Phượng Tiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không nhận ra thanh niên tóc tím nhưng nhận ra nữ tử áo trắng, đó chẳng phải Phượng Tiên đã từng gặp ở Phượng Hoàng Cốc sao? Chỉ vì Phượng Hoàng truyền cho hắn Phượng Hoàng Tiên Ngự mà cô ta không phục, nửa đường đuổi theo đòi lấy lại, bị hắn dạy cho một bài học. 

 Khi Diệp Thành nhìn Phượng Tiên thì cô ta cũng đang nhìn hắn, hơn nữa ánh mắt tràn đầy oán hận và lạnh lùng. 

 Diệp Thành mặc kệ, nhìn sang thanh niên tóc tím bên cạnh cô ta, huyết mạch của hắn ta cực kỳ cường đại, khí huyết dồi dào như biển cả, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng phượng hoàng hí, có thể ngồi cùng Phượng Tiên chắc chắn là người của Phượng Hoàng tộc, mà còn là người có thân phận vô cùng cao quý. 

 Thanh niên tóc tím cười nhạt, khoé miệng mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ khinh thường: “Tìm ngươi đã lâu, bí pháp Tiên Ngự của tộc Phượng Hoàng ta không dễ lấy đi như vậy đâu”. 

 “Ngươi biết nhiều thật đấy!”, Diệp Thành quay đầu, hứng thú nhìn Kỳ Vương bên cạnh. 

 “Đây là thiên phú”, Kỳ Vương cười hì hì, nhét cả quả đào vào cái miệng rộng, sau đó chỉ vào một chiếc bàn ngọc thạch khác: “Nhìn thấy tên to con để trần cánh tay kia không? Thần tử của Man tộc đấy, người bên cạnh là thần tử Vu tộc, nữ tử tóc xanh đối diện cũng có lai lịch không nhỏ, là thần nữ của Linh tộc, cô bé áo xanh bên cạnh cô ta là thần nữ của Cổ tộc, thanh niên tóc đỏ phía chéo bọn họ là thần tử của Ma tộc…” 

 Kỳ Vương rất tận tâm, kiến thức vô cùng sâu rộng, hắn ta liên tục giơ tay lên chỉ, mỗi lần chỉ tới ai đều giới thiệu cho Diệp Thành, dường như biết hết tất cả mọi người ở đây. 

 Diệp Thành không nói gì chỉ yên lặng lắng nghe, liên tục đưa mắt nhìn theo, lòng thầm kinh ngạc lai lịch của Dao Trì Thánh Địa, cửu tộc viễn cổ đều được mời tới, hơn nữa đều là thần tử, thần nữ đích thân tới.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.