Tiên Võ Đế Vương

Chương 2042:  Trên hư thiên



Một đòn tung ra, Cơ Tuyết Băng vẫn không di chuyển, cô vẫn giữ dáng vẻ nho nhã của một thư sinh, tĩnh lặng đứng đó. 

 Lại nhìn sang lão già áo tím, hình thái vô cùng thảm hại, bị một chưởng của Cơ Tuyết Băng trấn áp, mỗi bước lùi về sau đều để lại dấu chân thật sâu trên đại địa, đợi tới khi dừng chân thì khoé miệng đã trào máu, nắm đấm cũng đẫm máu. 

 Shhh! 

 Thấy cảnh tượng này, tu sĩ tứ phương hít vào một hơi khí lạnh, một Chuẩn Thánh Vương mà lại bị một chưởng của Chuẩn Thánh đánh tới mức máu me be bét, đây có thể coi là một chiêu nhanh gọn, khả năng chiến đấu của Cơ Tuyết Băng có thể coi là yêu nghiệt. 

 Cơ Tuyết Băng đã quay người, cô thực sự không muốn giao đấu. 

 Giết! 

 Lão già áo tím gằn lên phẫn nộ, ông ta tỏ ra không muốn chấm dứt nên xông lên, mặt mày hung tợn như ác ma. 

 Ông ta là ai, ông ta chính là một Chuẩn Thánh Vương thực thụ, trụ cột của một phương, từ trước đến giờ luôn cao cao tại thượng, chưa từng để bị mất thể diện trước mặt ai bao giờ, vả lại đối phương lại chỉ là một Chuẩn Thánh. 

 Trận đại chiến đột nhiên nổ ra, động tĩnh không hề nhỏ khiến từng lầu các sụp đổ. 

 Cơ Tuyết Băng một bước lên trời như không muốn liên quan đến chuyện này. 

 Lão già tóc tím đuổi theo, ông ta dùng tới pháp khí, đó chính là Thánh Vương Binh đáng sợ. 

 Hư thiên vang lên tiếng động dữ dội, chấn động khắp thiên địa. 

 Có thể thấy Cơ Tuyết Băng cấp bậc Chuẩn Thánh đã chiếm ưu thế, khả năng chiến đấu mạnh đến kinh người, mặc dù thần thông bình thường nhưng uy lực lại mạnh mẽ, đánh cho đối phương không có chỗ phản kháng. 

 Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, ai nấy mặt mày kinh ngạc, bọn họ nhìn Cơ Tuyết Băng như nhìn quái vật, “rõ ràng trông hết sức bình thường, sao lại mạnh đến vậy?” 

 “Khả năng chiến đấu này có thể sánh ngang với Hoang Cổ Thánh Thể trước đó, thậm chí còn có tư cách sánh ngang với thần nữ Dao Trì”, rất nhiều người kinh ngạc đưa ra đánh giá với Cơ Tuyết Băng. 

 “Đó là hậu bối nhà ai mà khiến người ta phải kinh ngạc đến vậy?”, rất nhiều lão tu sĩ tặc lưỡi, “nếu như cho cô ta đủ thời gian thì tương lại nhất định là tu sĩ mạnh của một phương”. 

 “Cô ả này cũng hung hãn không vừa”, khi tứ phương bàn tán xôn xao thì Kì Vương đã quay lại, nó chép miệng, “đúng là thần nhân”. 

 “Đã nói rồi mà, trên đời này thiếu gì người tài”, Diệp Thành tỏ ra nhàn rỗi, hắn cầm vò rượu lên nhâm nhi thưởng thức, không có ý định ra tay giúp đỡ vì Cơ Tuyết Băng không cần đến sự trợ giúp của hắn, đến cả hắn còn chưa chắc đánh bại được cô thì Chuẩn Thánh Vương kia sao có thể là đối thủ của cô được. 

 “Nói gì thế chứ, cái gì là vô tự thiên thư?”, Kì Vương gãi đầu liếc nhìn Diệp Thành. 

 “Đã là thiên thư thì đương nhiên không đơn giản”, Diệp Thành lại nhấp một ngụm rượu, hắn nhớ lại tất cả những quyển sách không có chữ trước đó của Cơ Tuyết Băng, quả thức rất huyền ảo, nếu không thì sao có thể được một Chuẩn Thánh Vương ưng chứ. 

 “Đều là thiên thư nhưng vô tự thiên thư và độn giáp thiên thư có phải có gì đó liên quan đến nhau không?”, nói rồi Diệp Thành vô thức nhìn thần hải của mình, ánh mắt hắn dừng lại ở độn giáp thiên tự lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn thầm nghĩ về mối quan hệ với vô tự thiên thư. 

 “Ấy, ấy, ấy, chuyện gì thế, còn dẫn cả người đến đánh?”, khi Diệp Thành còn đang nhìn vào thần hải của mình thì Kì Vương ở bên đã lên giọng, “đúng là không cần thể diện cả phải không?” 

 Nghe vậy, Diệp Thành vội thu lại suy nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn hư thiên. 

 Trên hư thiên, ngoài Cơ Tuyết Băng và lão già áo tím ra thì còn có thêm một lão già áo đen khác, uy lực mạnh mẽ như núi, đó là một Chuẩn Thánh Vương cùng hợp sức với lão già tóc tím vây quanh Cơ Tuyết Băng, rõ ràng ông ta và lão già áo tím cùng một phe, bọn họ muốn liên thủ tiêu diệt Cơ Tuyết Băng. 

 Diệp Thành cất vò rượu đi, hắn bay vào thương không thay Cơ Tuyết Băng chặn lại lão già áo đen, “Ông dù gì cũng chỉ là một Chuẩn Thánh Vương, không sợ hâu bối chê cười sao?” 

 Không phải việc của ngươi, cút”, lão già áo đen hắng giọng huyễn hoá ra một bàn tay khổng lồ quét qua hư thiên. 

 “Ta chưa thấy ai hống hách như vậy”, Diệp Thành tỏ ra thản nhiên, hắn không nói lời nào lập tức chiến đấu, một chưởng bát hoang bá đạo tung ra khiến lão giá áo đen lảo đảo lùi về sau. 

 “Ngươi đáng chết”, lão già áo đen phẫn nộ, sát khí ngút trời, ông ta lại lần nữa xông lên, tung ra một chưởng đẩy ra cả biển huyết hải, cuốn theo vô số oán linh, trấn áp khiến hư không sụp đổ. 

 Diệp Thành không nói thêm, khí thế mạnh mẽ, một bước dẫm nát hư thiên, sau đó là một chưởng phá tan biển huyết hải. 

 Lão già áo đen gặp phản phệ liên tiếp lùi về sau, ông ta còn chưa đứng vững thì Diệp Thành đã sát phạt đến, không có thần thông tuyệt đẹp, chỉ có kim quyền bá đạo, trong tay còn có thêm rất nhiều thần thông tự diễn biến dưới hỗn độn vô cực đạo, đan xen tạo ra một luồng sức mạnh vô song. 

 Lão già áo đen lập tức bị thương, bị một chưởng đánh tàn phế cả một nửa thân người, hình thái vô cùng thảm hại. 

 A...! 

 Lão già áo đen gằn lên phẫn nộ, ông ta không cần thể diện nữa, phần trán có lôi mang lạnh toát bắn ra, hoá thành một cái gương đồng màu đỏ như máu, Chuẩn Thánh Vương không cần thể diện, dùng pháp khí với Chuẩn Thánh. 

 Diệp Thành bật cười lạnh lùng, Hỗn Độn Thần Đỉnh lập tức được tế ra đối đầu với gương đồng huyết sắc. 

chapter content



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.