Tiên Võ Đế Vương

Chương 1957:  Chỉ là hiểu nhầm thôi! 



Thánh Chủ nhà Ngự Linh thẫn thờ nhìn bảo bối đang nằm trên mặt đất sau đó mới nhìn sang Diệp Thành, chỉ trong chớp mắt, người này chui từ đâu ra vậy. 

 So với ông ta thì thánh nữ Tinh Nguyệt lại điềm tĩnh hơn nhiều vì cô biết thần thông nghịch thiên đó của Diệp Thành. 

 “Hai Chuẩn Thánh Vương trốn vào thế giới nhỏ trong không gian”, Diệp Thành không giải thích nhiều mà nói ra sự việc mình gặp, “mục tiêu của bọn họ chính là Bá Vương Long vừa ra khỏi vỏ trứng”. 

 “Hai Chuẩn Thánh Vương?”, Thánh Chủ Ngự Linh cau mày, trận dung này thật sự khiến ông ta phải bất ngờ. 

 “Thánh Chủ?”, thánh nữ Tinh Nguyệt nói một câu khiến cho vẻ mặt của Thánh Chủ Ngự Linh đang cau mày chợt tỏ ra ngỡ ngàng. 

 Diệp Thành ngó lơ vẻ mặt của Thánh Chủ Ngự Linh, hắn lấy Tiểu Bá Vương Long ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh, tiểu tử này tỏ ra rất ngoan ngoãn, vừa ra ngoài đã cọ cọ vào người Diệp Thành. 

 “Đây...đây là Bá Vương Long sao?”, thánh nữ Tinh Nguyệt và Thánh Chủ Ngự Linh thẫn thờ, một quả trứng to như vậy mà bên trong lại chỉ có tí teo này thôi sao? Bá Vương Long trông đáng yêu thế này sao? 

 “Thế giới nhỏ bị bọn họ kéo vào dị không gian”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, hắn kéo hai người đang trong trạng thái kinh ngạc về hiện tại: “Lúc này khả năng cao vẫn đang ở trong đó, không thể để chúng trốn thoát”. 

 “Tiểu hữu có biết toạ độ của dị không gian đó không?”, Thánh Chủ Ngự Linh khi phản ứng lại thì vội hỏi. 

 “Không dễ tìm, đây là vị trí đại khái”, Diệp Thành lấy ra một miếng ngọc giản, đó chính là miếng ngọc mà hắn dùng chu thiên diễn hoá tính toán ra và không được chính xác, nếu trách chỉ trách dị không gian quá huyền ảo. 

 “Đủ rồi”, Thánh Chủ Ngự Linh đột nhiên quay người bay vào hư thiên, trước khi đi còn không quên dùng ánh mắt đầy ý tứ nhìn Diệp Thành, mọi thứ chỉ vì câu nói của thánh nữ Tinh Nguyệt. 

 “Hai người đó có lai lịch gì?”, sau khi Thánh Chủ Ngự Linh rời đi, thánh nữ Tinh Nguyệt mới nhìn sang Diệp Thành. 

 “Ta không biết, ta...” 

 “Tên tiện nhân, có thể bỏ cái chân ra không hả?”, Diệp Thành vừa nói dựt lời thì bên dưới chân hắn đã có giọng nói vang lên ngắt lời, người nói chính là Lão Tam Ngự Linh, lúc này đang bị Diệp Thành dẫm lên. 

 Diệp Thành thẫn thờ nhìn xuống dưới chân, trước đó hắn chỉ quan tâm việc chính mà không biết dưới chân mình còn một người, vả lại còn là Lão Tam của nhà Ngự Linh, chẳng trách mà hắn thấy lạ. 

 Chỉ là hiểu nhầm thôi! 

 Diệp Thành ho hắng, tự giác dịch chân ra. 

 Lại nhìn sang Lão Tam nhà Ngự Linh, khuôn mặt tối sầm cả lại, kiếp trước không biết đã tạo nghiệp gì mà đi đường cũng bị đánh, như thể mọi thứ đều nhằm vào mình vậy. 

 Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn lại bắt đầu trêu chọc Tiểu Bá Vương Long, chứng tỏ hắn rất coi trọng cậu nhỏ của tên này. 

 Ở một hướng khác, trên mỗi ngọn núi của gia tộc Ngự Linh, sát trận đều được khôi phục, đó đều là đại trận tuyệt sát trong hư thiên, số lượng phải cả trăm đại trận, trận thế này khiến Diệp Thành nhìn mà rợn người. 

 Ngoài ra, chín Thánh Nhân, hai Chuẩn Thánh Vương của gia tộc Ngự Linh đều lơ lửng binh khí bản mệnh trên đầu, chuẩn bị tung ra một đòn tuyệt sát bất cứ lúc nào, bên ngoài vòng đó là Chuẩn Thánh, với đại trận mạnh mẽ. 

 Còn lão tổ Ngự Linh lại không hề xuất hiện, chỉ cần không phải là Thánh Vương thì gia tộc Ngự Linh đủ để có thể ứng phó, trạng thái của của ông ta quá tồi tệ, tuổi thọ đã chẳng còn là bao, một khi dùng tới chân nguyên thì chắc chắn sẽ sớm quy tịch. 

 Đánh cho ta! 

 Sau tiếng hô của Thánh Chủ Ngự Linh, hàng trăm sát trận tuyệt sát ngắm chuẩn về cùng một hướng và bắn ra thần mang, uy lực mạnh mẽ, mỗi một đạo thần mang đều vô cùng bá đạo. 

 Trong chốc lát, một phần hư thiên sụp đổ. 

 Kẻ mặc hắc bào và kẻ mặc áo tím vẫn đang tìm kiếm Diệp Thành trong dị không gian đều không biết xảy ra chuyện gì, cứ thế bị ép ra ngoài, cho dù là Chuẩn Thánh Vương thì thân hình cũng vô cùng thảm hại. 

 Thật trớ trêu, và điều trớ trêu nhất đó là cả hai còn chưa đứng vững thì đòn công kích rợp trời trên hư thiên đã tới, bọn họ vốn dĩ còn đang khó hiểu thì lập tức bị đánh tới mức không ngẩng được mặt lên. 

 Cảnh tượng lúc này thật tanh máu, trước sau chỉ một giây mà hai Chuẩn Thánh Vương đã bê bết máu. 

 Đi thôi! 

 Kẻ mặc áo tím rít lên, vội bỏ đi. 

 Kẻ mặc hắc bào cũng vậy, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng vì biết nơi này không thể ở lại lâu vả lại còn là địa bàn của Ngự Linh thế gia, chỉ cần không thận trọng là sẽ xuống hoàng tuyền bất cứ lúc nào. 

 Bái Nguyệt Thần Giáo! 

 Hai Chuẩn Thánh Vương của nhà Ngự Linh chặn kẻ mặc áo tím, hai chặn một, cứ thế chặn hắn ta ở hư không. 

 Còn kẻ mặc hắc bào cũng chưa thể xông ra ngoài, bị chín Chuẩn Thánh của nhà Ngự Linh kiềm hãm, chặn đứng giữa hư không. 

 Còn phía Chuẩn Thánh của nhà Ngự Linh vẫn đang ngự động sát trận hư thiên liên tục công kích, đây là địa bàn của bọn họ, nếu như để cho kẻ địch chạy thoát thì sau này còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ. 

 Trận đại chiến nổ ra, nhà Ngự Linh tế ra kết giới lần lượt vây quanh kẻ mặc hắc bào và kẻ mặc áo tím. 

 Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chính là công phá từng người, dùng chín Thánh Nhân kiểm soát kẻ mặc hắc bào, dùng hai Chuẩn Thánh Vương giết chết kẻ mặc áo bào tím, đợi xử lý xong kẻ mặc áo tím thì lại lần nữa tiêu diệt kẻ mặc hắc bào. 

 “Đúng là rảnh rỗi”, Diệp Thành di chuyển, cứ thế mở ra ma đạo, chân bước trên thánh hải hoàng kim, đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh, tay cầm đại kích, sát phạt về phía kẻ mặc hắc bào. 

 “Một Chuẩn Thánh như ngươi, vào đây để tìm đến cái chết phải không?”, một Thánh Nhân tóc bạc của nhà Ngự Linh bất giác gằn giọng, sau đó lập tức phất vạt áo định đưa Diệp Thành ra khỏi kết giới giam người. 

 “Đừng ồn ào, ta tới giúp đỡ”, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới cách người mặc áo bào đen cách đó trăm trượng, tiếp đến, hắn vung đại kích, một kích tung ra khiến kẻ mặc áo bào đen nửa quỳ trên mặt đất. 

 “Đây...”, Thánh Nhân tóc bạc kinh ngạc không dám nhìn, cảnh tượng đó thật kinh người. 

 Kẻ mạnh nhà Ngự Linh nhìn mà thẫn thờ, đến cả lão tổ nhà Ngự Linh cũng phải kinh ngạc, ông không ngờ Diệp Thành với cấp bậc Chuẩn Thánh lại có thể thông qua một kích khiến Chuẩn Thánh Vương phải quỳ trên mặt đất. 

 Có điều, bọn họ đâu biết Diệp Thành không phải là Chuẩn Thánh bình thường, hắn mở ma đạo thì có sức chiến đấu ngang với Chuẩn Thánh Vương, nếu như là Chuẩn Thánh Vương bình thường thì càng không phải là đối thủ của hắn. 

 A...! 

 Kẻ mặc hắc bào gằn lên phẫn nộ, hắn ta là người khó chấp nhận sự thật nhất, đường đường là Chuẩn Thánh Vương, chỉ còn thiếu một bước nữa là tu vi Thánh Vương nhưng bây giờ lại bị một tiểu bối cấp bậc Chuẩn Thánh đánh tới mức nửa quỳ dưới đất, đây là nỗi sỉ nhục quá lớn. 

 Vả lại, hắn ta cũng nhận ra Diệp Thành nên mặt mày tôi độc như ác quỷ, chính Diệp Thành là người mà không những phá hoại kế hoạch của chúng, ngược lại còn khiến chúng lún vào nguy cơ. 

 Nghĩ vậy, kẻ mặc hắc bào mắt vương lên tơ máu, sát khí ngút trời, một chưởng đánh ra cả biển huyết hải rộng lớn, thôn tính thiên địa, Diệp Thành vừa xông lên đã bị biển huyết hải kia thôn tính. 

 Mở cho ta! 

 Diệp Thành tỏ ra vô cùng hung hãn, hắn vung một kích vẽ ra cả một dòng tinh hà, chém tan huyết hải, trông như thần long vùng vẫy, lại là một kích nghịch thiên, dung hoà với rất nhiều thần thông khiến kẻ mặc hắc bào bị đánh đến mức huyết cốt tứ tung. 

 Hư thiên nhuốm máu, mỗi một luồng đều vô cùng choán mắt. 

 Giết! 

 Phía Thánh Chủ Ngự Linh phản ứng lại và lập tức sát phạt tới, bọn họ liên tục tung đại chiêu, có một người cầm đầu hung hãn như Diệp Thành thì bọn họ còn phải sợ gì nữa? 

 Đây là một cảnh tượng hết sức chấn động, chín Thánh Nhân mà lại trợ chiến cho một Chuẩn Thánh. 

 Rầm! Rầm! 


 Sự thực chứng minh nếu không phải là cảnh giới Thánh Vương thì bớt ra vẻ với gia tộc Ngự Linh, nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. 

 Trận chiến kết thúc, gia tộc Ngự Linh có được thu hoạch lớn, trảm được hai Chuẩn Thánh Vương, chiến tích quả thực đáng mừng. 

 Diệp Thành bay xuống khỏi hư thiên, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, người của gia tộc Ngự Linh bao gồm lão tổ và đệ tử đều nhìn Diệp Thành bằng con mắt khác, bọn họ từng gặp người bá đạo nhưng lại chưa gặp ai bá đạo đến như vậy. 

 “Theo lão phu thấy thì tên này ra vẻ cũng được lắm”, Hoàng Đạo Công ở trên tiên sơn trầm gnaam, những người chuyển giới khác cũng vậy, trong số bọn họ có rất nhiều người chưa từng thấy khả năng chiến đấu thực thụ của Diệp Thành, bây giờ được chứng kiến, đúng như khí thế thôn tính bát hoang trong tưởng tượng của bọn họ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.