Tiên Võ Đế Vương

Chương 1931: Người tốt?



“Nguyên thần bá đạo vì có phản phệ bá đạo”, Long Ngũ lên tiếng, hắn đặt tay lên vai Diệp Thành, đẩy sức mạnh long hồn vào: “Khiến địch bị thương mười thì bản thân mình cũng bị thương mất tám phần, ngươi ít dùng tới nó vẫn hơn”. 

 “Vẫn còn thiên chiếu, ta sẽ không dùng nó để đối đầu với kẻ địch nữa”, Diệp Thành lắc đầu mỉm cười: “Có trời mới biết có bao nhiêu chủng tộc từng tổ chú Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ta không muốn vì nó mà kéo theo tổ chú đáng sợ”. 

 “Không nếm trái đằng thì ngươi không ghi nhớ”, Long Ngũ thu tay lại, hắn quay người rời khỏi đỉnh núi: “Ngươi nghỉ ngơi chút đã, ta đi liên hệ gia tộc Thiên Linh, đợi ta quay lại tiễn ngươi”. 

 “Ngu ngốc, thật ngu ngốc”, Long Ngũ vừa rời đi, bên ngoài rặng núi chợt vang lên tiếng mắng chửi. 

 Đó là Kỳ Vương, nó vẫn còn tức tối hằn học vì trước đó bị Long Ngũ ném ra khỏi đỉnh núi, lần này thấy Long Ngũ ra ngoài, giọng nó cất lên cao, nếu không thì sao có thể gọi là Kỳ Vương chứ? Tiếng mắng chửi cũng thật bá đạo. 

 Long Ngũ cứ thế ngó lơ, hắn chẳng rảnh mà đi so đo với con lừa kia, cứ thế bay về tổ điện của gia tộc. 

 Kỳ Vương cảm thấy mất hứng, nó không mắng chửi nữa mà lắc đầu chạy lên đỉnh núi. 

 Có điều, hắn vừa lên tới đỉnh núi chưa được ba giây thì lại bay đi, bị Diệp Thành đạp cho một đạp sau đó là một tràng mắng chửi nữa vang lên liên tiếp: “Mẹ kiếp, ăn phải phân à?” 

 Diệp Thành cũng chẳng buồn quan tâm, hắn tăng thêm độ kiên cố cho kết giới, kéo Tiêu Phong và Phục Linh trong đại đỉnh ra ngoài. 

 Cả hai người đã tỉnh lại, trạng thái không tồi, nhưng vừa được đưa ra khỏi đại đỉnh thì cả hai lần lượt tế ra sát kiếm khủng khiếp, sắc mặt phòng bị nhìn Diệp Thành: “Đây là đâu, ngươi là ai?” 

 “Đừng sợ, ta là người tốt”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Người tốt?”, Tiêu Phong và Phục Linh nghe xong thì lùi về sau, nắm chặt thanh kiếm trong tay, nếu trách thì trách Diệp Thành trông mặt mũi chẳng tử tế, vả lai nụ cười còn không hề bình thường. 

 “Vẻ mặt của hai người là sao chứ?”, thấy hai người vẫn phòng bị như vậy, Diệp Thành bất giác chép miệng, hắn không nói thêm gì, cứ thế giơ tay gảy ra tiên quang bay vào trán hai người. 

 “Ngươi...”, Tiêu Phong và Phục Linh biến sắc, muốn chặn lại luồng tiên quang đó nhưng lại cảm thấy tiên quang đó rất dị thường, chính là một đạo tiên quang hư ảo. 

 Giây phút sau đó, sát kiếm trong tay hai người liền rơi xuống, cả hai đồng loạt ôm đầu. 

 Tiếp đó chính là tiếng kêu la đau đớn, thần hải ong ong, cứ thế nứt ra, thần trí hỗn loạn. 

 Diệp Thành cầm vò rượu tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi tĩnh lặng quan sát hai người chuyển kiếp quy vị. 

 Không biết từ bao giờ mới thấy Tiêu Phong và Phục Linh run rẩy, vẻ đau đớn cuối cùng trong đôi mắt dần tan đi, nước mắt chảy ra, cả hai thẫn thờ nhìn người thanh niên trước mặt. 

 Diệp Thành? 

 Diệp Thành? 

 Cả hai đồng loạt lên tiếng, giọng nói khản đặc, mang theo bao nỗi niềm. 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đứng dậy, không bao lâu sau hắn tế ra thần thức chứa đựng bao nhiêu sự việc xảy ra trong những năm gần đây rồi đẩy vào thần hải của cả hai người. 

 Cả hai nước mắt rơi lã chã, bọn họ nhìn từng bóng hình quen thuộc trong thần hải mà nấc nghẹn không nói thành lời. 

 Lục đạo luân hồi, như một giấc mơ. 

 Trước khi tỉnh mộng bà vẫn còn nằm trên vai Gia Cát Vũ nói những lời tình ý cuối cùng nơi trần thế, ông còn đứng dưới thành Nam Sở, bảo vệ từng tấc đất cuối cùng của Đại Sở. 

 Sau khi tỉnh mộng đã qua một kiếp người, mất đi hai trăm năm, dù kiếp trước bọn họ là kẻ mạnh thì kiếp này cũng khó chấp nhận được mộng ảo xưa kia, nó thật sự quá xa vời. 

 Màn đêm dần buông xuống. 

 Trên đỉnh núi không còn tiếng nấc nghẹn nữa, cả ba người như pho tượng, mỗi người cầm một chai rượu tĩnh lặng nhìn tinh không như thể trông thấy sơn hà rộng lớn dù cách bao nhiêu năm tháng. 

 Người chuyển kiếp của Đại Sở đến rồi, hơn hai nghìn người, mùi rượu thơm nồng lan toả, bầu không khí rạo rực hẳn lên. 

 Nhìn bao nhiêu người cùng quê như vậy, Tiêu Phong mỉm cười, trút rượu vào miệng sau đó lại nhìn sang Diệp Thành, “luân hồi từ kiếp trước tới kiếp này, hai trăm năm trời, không biết chiến giáp của ta còn không?” 

 “Tiêu Phong của Thiên Đình chưa bao giờ rời bỏ tấm áo giáp, tất cả mọi người đều biết việc này”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay lấy ra một tấm áo giáp, bên trên còn nhuốm máu hãy còn chưa khô, đó chính là máu của Tiêu Phong ở kiếp trước. 

 “Bất cứ lúc nào ta cũng sẵn sàng ra chiến trường”, Tiêu Phong cười sảng khoái, cách hai trăm năm, lại lần nữa được mặc áo giáp, thật đúng như vị tướng quân cái thế, oai hùng uy nghiêm, khí thế thôn tính sơn hà. 


 “Vậy thì vãn bối yên tâm rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “nếu không thì tiền bối Gia Cát Vũ sẽ rất ái ngại đó”. 

 “Ngươi tìm thấy ông ấy rồi sao?”, Phục Linh quay đầu sang nhìn Diệp Thành, trông đôi mắt còn ngấn nước. 

 “Vẫn chưa”, Diệp Thành lắc đầu, “nếu như ông ấy ở Chư Thiên Vạn Vực này thì vãn bối có chết cũng phải tìm cho ra, không phải vì điều gì khác mà là vì mối tình duyên đến muộn của hai người”. 

 “Cảm ơn”, Phục Linh nghẹn ngào, đôi mắt ngấn nước kết lại thành sương dưới ánh trăng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.