Tiên Võ Đế Vương

Chương 1926:  Phong Thần Quyết! 



“Khốn kiếp!” 

 Thánh Nhân và Chuẩn Thánh của Cô Lâu Vương Điện quát ầm lên, đuổi giết như sóng thuỷ triều, tru sát đại trận đã bày khắp hư thiên, thức tỉnh thần uy khoáng thế ngắm chuẩn vào Diệp Thành, muốn giết hắn chỉ bằng một đòn. 

 Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ, vẫn đuổi theo Thánh Nhân tóc đỏ, liên tục vung kiếm chém giết suốt chặng đường. 

 Thánh Nhân tóc đỏ vẻ mặt dữ tợn, kéo lê thân thể đẫm máu lui về phía sau, trong người lửa giận cuộn trào, ông ta không hiểu vì sao Cô Lâu Vương Điện cả triệu người mà hắn lại chỉ đuổi giết mỗi mình. 

 Phong Thần Quyết! 

 Khi Thánh Nhân tóc đỏ gào thét giận dữ thì Diệp Thành đã thoắt cái tới trước mặt ông ta một lần nữa, một kiếm đâm xuyên qua ngực ông ta. 

 Thánh Nhân tóc đỏ trọng thương, nguyên thần xuất khiếu, muốn chạy trốn nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn đuổi tới vung một chưởng, nguyên thần của ông ta suýt bị tiêu diệt, sau đó Diệp Thành cấm chế nó, cho vào trong đỉnh. 

 Mà lúc này, đòn tấn công của kẻ mạnh Cô Lâu Vương Điện cũng đã đến, ập tới từ mọi hướng, bao phủ khắp đất trời. 

 Không chỉ vậy, Địa Cung nơi sâu trong Cô Lâu Vương Điện cũng vỡ tung, một bóng người áo đỏ lao ra, uy lực tịch diệt mà cường hãn chèn ép khiến đất trời rung chuyển, đó chính là Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện. 

 Thấy thế, Diệp Thành đang chuẩn bị đại sát tứ phương không hề nghĩ ngợi lập tức bỏ chạy, đó là Chuẩn Thánh Vương đấy. 

 “Đứng lại!” 

 Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện lạnh giọng quát, di chuyển một bước lớn, một chưởng che trời đè xuống Diệp Thành. 

 Một chưởng ấy của Chuẩn Thánh Vương nặng tựa như núi, mang theo sức mạnh huỷ diệt vạn vật, dung hợp hàng nghìn thần thông, một chưởng này còn chưa thật sự hạ xuống mà hư thiên đã sụp đổ. 

 Diệp Thành cau mày, đột nhiên quay người, một bước giẫm nát một khoảng thương khung, một quyền Bát Hoang mạnh mẽ bá đạo dung hợp đạo tắc và rất nhiều thần thông, mang theo ý chí chiến đấu bất khả chiến bại nghênh đón đòn tấn công của Chuẩn Thánh Vương. 

 Ầm! 

 Quyền và chưởng va chạm, âm thanh ầm ầm rung chuyển cửu tiêu, mấy trăm tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện tức khắc sụp đổ, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện đang lao tới cũng bị chấn động ngã lăn ra ngoài. 

 Mà Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện và Diệp Thành cũng bị đẩy lùi trở lại, khoé miệng Diệp Thành trào máu. 

 Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng không khá hơn là bao, bị một quyền của Diệp Thành làm cho cơ thể cuộn trào, tuy không nôn ra máu nhưng lòng bàn tay đã đầm đìa máu tươi, từng giọt máu đều là màu đen. 

 Cao thủ của Cô Lâu Vương Điện biến sắc, không ngờ Diệp Thành lại ngang tài ngang sức với lão tổ nhà mình. 

 Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng giật mình, rõ ràng chỉ là Chuẩn Thánh nhưng lại có thể đỡ lại đòn của ông ta bằng tay không mà không rơi vào thế yếu, tin tức này quá đáng sợ, sức chiến đấu của Chuẩn Thánh từ bao giờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy? 

 “Chuẩn Thánh Vương quả nhiên không tầm thường!” 

 Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, hắn cũng coi như có đánh giá đại khái về sức chiến đấu của tu sĩ cấp bậc Chuẩn Thánh Vương, tuy không hung hãn như Thánh Vương nhưng đáng sợ hơn nhiều so với Thánh Nhân. 

 “Tạm biệt!” 

 Hắn nhìn Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện lần cuối rồi bước lên hư thiên, quay người bỏ trốn. 

 “Đi đâu!” 

 Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện hừ lạnh, lại di chuyển một bước lớn, đuổi theo như một tia thần mang. 

 Lúc này vẻ mặt chấn động của ông ta đã trở thành hung tợn, ông ta không thể chấp nhận được việc mình và Chuẩn Thánh bên tám lạng, người nửa cân, điều này với người ở cảnh giới Chuẩn Thánh Vương như ông ta mà nói là một sự sỉ nhục lớn. 

 Hơn nữa Cô Lâu Vương Điện của ông ta là sự tồn tại thế nào? Là bá chủ của tinh vực này, bị kẻ khác quấy rối như thế, thương vong không ít còn bị cướp mất nguyên thần của một Thánh Nhân, là lão tổ của Cô Lâu Vương Điện, sao ông ta có thể bỏ qua cho được, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, uy nghiêm của Cô Lâu Vương Điện sẽ mất sạch. 

 Đây là hai nguyên nhân, nguyên nhân còn lại là thiên phú của Diệp Thành khiến ông ta dè chừng, chỉ Chuẩn Thánh thôi đã mạnh như thế, nếu cho hắn đủ thời gian thì chắc chắn sẽ là mối hoạ lớn. 

 Vì vậy ông ta phải giết hắn, dù xuất phát từ bất cứ lý do gì, ông ta cũng phải giết hắn từ trong trứng nước. 

 Các kẻ mạnh khác của Cô Lâu Vương Điện cũng có ý nghĩ tương tự, sẽ không để cho Diệp Thành sống trên đời. 

 Vì thế Thánh Nhân, Chuẩn Thánh, hàng trăm nghìn tu sĩ của Cô Lâu Vương Điện đều đuổi theo, hoặc là ngự kiếm, hoặc là cưỡi linh thú, hoặc là cưỡi mây đạp gió, thế trận không hề nhỏ. 


 “Không phải chiến tranh, chắc là đang đuổi giết hắn”, ánh mắt người này nhìn vào Diệp Thành đang chạy trốn. 

 “Một Chuẩn Thánh Vương, chín Thánh Nhân, hàng trăm Chuẩn Thánh, mấy trăm nghìn tu sĩ chỉ để đuổi giết một người?” 

 “Lai lịch của người đeo mặt nạ mặc áo choàng đen đó là gì mà khiến Cô Lâu Vương Điện phải bày ra đội hình lớn thế này?”, ai ai cũng phải kinh ngạc, để rồi càng tò mò về thân phận của Diệp Thành hơn. 

 “Lão phu tu đạo hơn hai nghìn năm chưa từng thấy người nào chạy nhanh như thế”, kha khá lão bối tu sĩ kinh ngạc nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ lạ, có tốc độ trốn chạy này bảo sao dám động đến Cô Lâu Vương Điện, chỉ riêng khả năng bỏ chạy này thôi cả tinh vực này đã chẳng ai có thể sánh bằng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.