Tiên Võ Đế Vương

Chương 1922: Có chuyện gì à?



Diệp Thành bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, toàn thân lạnh toát, cứ có cảm giác như bị đánh hội đồng. 

 Nhưng là do hắn nghĩ nhiều, các lão bối này rất thấu tình đạt lý, ánh mắt họ nhìn hắn như nhìn khỉ, cũng lại như nhìn con rể tương lai, nhưng vẫn còn một điều là Diệp Thành chưa tháo mặt nạ xuống. 

 “Đi thôi!” 

 Thượng Quan Ngọc Nhi cười rạng rỡ kéo Diệp Thành chạy đi, chạy được mấy bước dường như nghĩ tới điều gì, lại quay về kéo Hoa Tư chuyển kiếp đi cùng, phải đánh thức ký ức kiếp trước nữa mà! 

 Hoa Tư hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để cho Thượng Quan Ngọc Nhi kéo, bà rất muốn được nhìn thấy mặt Diệp Thành. 

 Nhìn bóng lưng ba người rời đi, các lão bối vuốt râu đầy ẩn ý: “Tiểu tử này không đơn giản, tu vi Chuẩn Thánh nhưng lại có khí tức không rõ như vậy, thật sự không thể nhìn thấu”. 

 “Đâu chỉ là không đơn giản”, hai lão già bảo vệ Hoa Tư lúc trước đều cảm thán. 

 “Có chuyện gì à?” 

 “Trên đường trở về, hắn một chưởng đập chết một Chuẩn Thánh, một chưởng giết chết một Chuẩn Thánh, còn một Thánh Nhân nữa cũng bị hắn chém mất nguyên thần chân thân, xác thịt vẫn đang được phong ấn trong đỉnh của hắn kia kìa”. 

 “Còn có chuyện này nữa ư?”, đám lão bối đều ngẩn ra, một tu sĩ Chuẩn Thánh giết được hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân, chiến tích nghịch thiên này đúng là khó bề tưởng tượng. 

 “Đối phương là người của Khô Lâu Vương Điện, may nhờ có vị tiền bối ấy giúp đỡ, nếu không chắc chúng ta đã phải chôn thân trên tinh không rồi”, hai lão già hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích. 

 “Khô Lâu Vương Điện”, bốn chữ này vừa thốt ra, các lão bối đang có mặt dù là Thánh Nhân hay Chuẩn Thánh thì sắc mặt đều đồng thời trở nên lạnh lùng, đây là một sự khiêu khích trắng trợn! 

 “Lão tổ còn chưa hồi phục sau lần bị thương nặng, thọ nguyên lại sắp hết nên Khô Lâu Vương Điện mới dám ngang ngược càn rỡ như thế”. 

 “Về trước đã rồi nói”, các lão bối lần lượt quay người, dưới vẻ mặt lạnh băng là sự lo lắng, nếu lão tổ ra đi, họ có thể tưởng tượng được gia tộc sẽ gặp phải sự tấn công thế nào. 

 Ở nơi khác, Diệp Thành đã được Thượng Quan Ngọc Nhi đưa lên một ngọn núi, đây là ngọn núi thuộc về riêng cô. 

 Sau đó một tầng kết giới bao phủ toàn bộ ngọn núi này. 

 Đến lúc này Diệp Thành mới tháo mặt nạ Quỷ Minh xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đầy thăng trầm của cuộc đời. 

 Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, Hoa Tư hơi thất thần, cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu. 

 Diệp Thành khẽ cười, giơ tay phất ra một tia tiên quang cho nó bay vào đầu mày của Hoa Tư. 

 Lập tức, cơ thể mảnh mai của Hoa Tư run lên, vẻ mặt mờ mịt trở nên đau đớn, bà thấp giọng kêu lên khe khẽ. 

 Diệp Thành không thể xoa dịu nỗi đau cho bà, chỉ lặng lẽ nhìn, giống như hai trăm năm trước ở Đại Sở hắn nhìn bà chết trên lưng Hạo Thiên Thi Nguyệt, đến chết vẫn mang theo tình duyên xót xa, đó là tình yêu đẹp mà thê lương, dù đã qua bao thăng trầm của cuộc đời thì vẫn như hiện lên rõ mồn một trước mắt. 

 Thượng Quan Ngọc Nhi ở một bên cũng im lặng, dù lòng không nỡ nhưng cũng không giúp được gì. 

 Không biết đến khi nào Hoa Tư mới ngừng run rẩy, vẻ mờ mịt cuối cùng trong đôi mắt đẹp biến mất, thay vào đó là những giọt nước mắt mông lung, bà cứ ngơ ngác nhìn Diệp Thành như thế. 

 “Trần Dạ, là con sao?”, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Hoa Tư, bà đưa tay run rẩy chạm vào người Diệp Thành, chỉ hy vọng chạm vào người bằng xương bằng thịt, không phải ảo mộng. 

 “Là ta”, Diệp Thành nở nụ cười, trong nụ cười có nước mắt và sự từng trải. 


 “Lục đạo luân hồi, tiền bối đã chuyển kiếp”, Diệp Thành cười nhẹ: “Thượng Quan Ngọc Nhi cũng như người, đều là người chuyển kiếp, trùng hợp là hai người còn trở thành tỷ muội cùng một gia tộc”. 

 “Luân hồi, chuyển kiếp”, đầu óc Hoa Tư ngày càng loạn, ký ức kiếp trước và kiếp này đan xen, bây giờ lại còn có chuyện luân hồi chuyển kiếp xa vời, thật giống như một giấc mộng. 

 Diệp Thành không nói gì nữa, luân hồi chuyển kiếp quá bí ẩn, mà Hoa Tư lại vừa mới được đánh thức ký ức kiếp trước vẫn cần thời gian để thích ứng, chuyện này dù là Kiếm Thần cũng nhất thời khó mà chấp nhận được. 

 Ngay sau đó, Hoa Tư đang đầu óc rối bời đột nhiên túm lấy Diệp Thành, đôi mắt đẫm lệ nhưng lại đầy hy vọng: “Phụ thân con đâu? Phía Thi Nguyệt thì sao? Họ đang ở đâu, có phải cũng vẫn còn sống không?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.