Tiên Võ Đế Vương

Chương 1918:  Đi thôi! 



Diệp Thành hồi lâu không nói gì, cảnh tượng đó quá kinh khủng, một Chuẩn Đế cứ thế mà bị trảm diệt. 

 Diệp Thành thu lại ánh mắt nhìn về tinh không cách Thiên Ma không xa, Lục Đạo đã quay người rời đi như một vị khách vãng lai vội vã trong chốn phàm trần, đến nhanh mà đi cũng nhanh. 

 Bóng hình của Lục Đạo vẫn cô liêu như vậy, trên trán mang phủ lớp bụi dày của năm tháng. 

 Diệp Thành vội đuổi theo khẽ gọi, đó là hắn của tương lai, trông giống với hình thái của Hồng Trần, từ tương lai tới thời đại này, bọn họ ắt có lời cần nói. 

 Có điều, nghe tiếng gọi của hắn, Lục Đạo không quay người mà vẫn bước đi từng bước nặng nề. 

 Diệp Thành vẫn không từ bỏ, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn, hắn đâu còn quan tâm đầu là tiền bối, đâu là hậu bối, cái hắn quan tâm là hiện tại và tương lai nên cứ thế vươn tay về phía vai của Lục Đạo, muốn kéo theo sự chú ý của ông ta. 

 Thế nhưng tay hắn ta lại chỉ chạm vào hư không vì Lục Đạo phía trước mặt hắn không phải là thể thực mà là hư ảo, nói chính xác hơn thì đó chính là một phần tàn ảnh, Lục Đạo thật sự đã không biết rời từ bao lâu rồi. 

 Diệp Thành dừng chân, mặc dù rất muốn đuổi theo Lục Đạo nhưng hắn không biết nên đi đâu về đâu. 

 Diệp Thành bất lực đành quay người tới chỗ Thiên Ma. 

 Thiên Ma kia máu me đầm đìa rồi lại hoá thành đoá hoa sen màu đen, đó là bản thể của ông ta, đang dần dần hoá thành tàn tro bay đi theo gió. 

 Đây chính là công lao của Lục Đạo, cho dù là hiện tại hay tương lai thì ông ta vẫn đấu tranh với Thiên Ma. 

 Đáng tiếc là Chư Thiên Vạn Vực trong tương lại thất bại, đến cả Đại Đế cũng phải chết, hắn của tương lai không thể không nghịch thiên cải đạo xuyên không về thời đại này với mong muốn thay đổi lịch sử. 

 Diệp Thành trầm tư, đứng đó như pho tượng bất động. 

 Hắn không biết nếu đi tiếp theo quỹ đạo hiện tại thì Chư Thiên Vạn Vực có bại hay không. 

 Nếu như bên thắng vẫn là Thiên Ma thì Chư Thiên Vạn Vực nhất định sẽ chìm vào một kỉ nguyên tăm tối không biết kéo dài tới bao lâu. 

 Thượng Quan Ngọc Nhi bước ra, cô nhìn tứ phương trong tinh không rồi mới nhìn Diệp Thành thăm dò: “Vì sao ông ta lại giống ngươi vậy? Lại có cả Huyền Thương Ngọc Giới?” 

 “Cô nói gì?”, Diệp Thành bị ngắt mạch suy nghĩ, hắn nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười. 

 “Ông ta và tiền bối Hồng Trần trông rất giống nhau”, Thượng Quan Ngọc Nhi chậm rãi nói: “Từ thần thái đờ đẫn, đôi mắt vô hồn, bóng lưng mang theo dấu vết thời gian và cô đơn đó, bọn họ và ngươi đều như những người có tâm sự, vả lại đến cả câu chuyện trong lòng cũng có phần tương đồng”. 

 “Nếu như Hồng Trần còn tại thế thì cũng tới Chư Thiên Vạn Vực, ông ta và Lục Đạo có lẽ ngang hàng với nhau”, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, lời nói không rõ ràng khiến Thượng Quan Ngọc Nhi nghe mà khó hiểu. 

 Quả thực, ở Đại Sở, khả năng chiến đấu của Hồng Trần không hề kém với bất cứ vị Hoàng Đế nào, nếu không phải Chư Thiên Vạn Vực áp chế luân hồi thì cảnh giới của Hồng Trần nhất định ngang hàng với Lục Đạo, còn khả năng chiến đấu của bọn họ nhất định ngang nhau. 

 Điều khiến Diệp Thành khó hiểu đó là vì sao lại chó hai phiên bản tương lai của hắn tới Chư Thiên Vạn Vực, Hồng Trần và Lục Đạo tương lai có phải là người cùng thời đại hay không, còn bọn họ lại thì ai trước ai sau. 

 Thấy Diệp Thành trầm tư, mặc dù trong lòng có thắc mắc nhưng Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn không lên tiếng. 

 Có điều, cô nhìn vẻ mặt của Diệp Thành quả thực có rất nhiều thay đổi, người thanh niên trước mắt thực sự lại mang theo rất nhiều bí mật khiến cho chính bản thân hắn tự tạo nên từng lớp mạng che thần bí. 

 Diệp Thành cuối cùng cũng di chuyển, hắn lấy ra tấm hắc bào khoác lên người, tiếp đó đeo mặt nạ quỷ minh, vì tinh không tứ phương có rất nhiều người tới, có lẽ là do động tĩnh trước đó Lục Đạo gây ra. 

 Còn hắn đương nhiên sẽ phải giả trang, hắn không muốn người khác nhận ra mình, nếu không thì sẽ chuốc không ít phiền phức. 

 Đi thôi! 

 Diệp Thành liếc nhìn tứ phương rồi lập tức quay người, dẫn theo Thượng Quan Ngọc Nhi rời khỏi nơi này. 

 Cả hai người bước đi chưa lâu thì tứ phương xung quanh đã có bóng người đứng dồn về phía tinh không này, có thể gọi là cả biển người. 

 Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngớt, chủ yếu là vì mấy ngày nay tinh vực này gây nên động tĩnh lớn, trước là cương thi cổ mộ, sau là thánh thể thiên kiếp, lần này cảnh tượng lại vô cùng hoành tráng, một bầu tinh không đang yên bình mà lúc này đầy tang tóc, vả lại còn có cả khí tức mạnh vương lại. 

 Đã có lão tu sĩ vuốt râu trầm ngâm như thể nhận ra uy lực mạnh mẽ khiến người ta run sợ từ tàn lưu khí tức trong không gian, người ta đoán rằng đó chí ít là Đại Thánh, thậm chí là Chuẩn Đế. 

 Phía này, Diệp Thành dẫn theo Thượng Quan Ngọc Nhi rời khỏi tinh không này rất xa rồi. 

 Trên đường đi, Thượng Quan Ngọc Nhi liên tục nhảy nhót, mặc dù đã hai trăm năm rồi nhưng cô vẫn như một tiểu cô nương không màng thế sự, đáng yêu, ngây thơ như kiếp trước. 

 Diệp Thành dừng chân, ánh mắt sáng lên nhìn tinh không, rồi dừng lại trên người một nữ tử áo trắng đang bay tới, thân phận của người này không đơn giản, hai bên còn có hai tu sĩ già đi cùng. 

 Nữ tử áo trắng đó là người chuyển kiếp của Đại Sở, vả lại còn là người mà hắn rất quen. 

 “Vai vế? Là sao?” 

 “Tỷ tỷ của cô kiếp này cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở”. 

 Nghe vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi thẫn thờ, cô lại nhìn sang Diệp Thành chằm chằm: “Là ai chuyển kiếp?” 

 “Hoa Tư”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.