Tiên Võ Đế Vương

Chương 1912:  Mọi người đều nhìn chằm chằm một hướng



Bản năng sinh tồn thúc đẩy hắn đứng dậy, bay đi trốn chạy. 

 Thái Hư Long Đế như hình với bóng, một kiếm mang theo thần lực huỷ diệt vô tận, nhắm thẳng tới đầu mày của Diệp Thành. 

 Tốc độ của Long Đế quá nhanh, Thái Hư Long Kiếm run lên, tiếng rồng gầm vang vọng, Đế đạo pháp tắc bay lượn, mũi kiếm chỉ còn cách đầu mày của Diệp Thành một tấc, vượt qua một tấc đó là Diệp Thành rất có thể sẽ chết. 

 Diệp Thành lại thiêu đốt bản nguyên, tuy Thái Hư Long Kiếm còn cách đầu mày của hắn một tấc nhưng sức mạnh huỷ diệt quanh mũi kiếm đã khiến đầu mày của hắn rách ra, toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống Cửu U. 

 Hắn không tránh, mà cũng không thể tránh được, một kiếm của Long Đế là kiếm tuyệt diệt, đã nhắm thẳng vào hắn, nếu hắn lơ là thì sẽ bị kiếm của Thái Hư Long Đế đâm xuyên ngay tức khắc. 

 Một tấc ngắn ngủi, nếu có một chút sai sót là sẽ tan thành mây khói ngay. 

 Cảnh tượng này khiến tim Long Ngũ vọt lên tận họng, với khả năng đoán định của hắn ta mà sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. 

 Tim của tu sĩ bốn phương cũng vậy, Diệp Thành bay ngược, Thái Hư Long Đế bay tới, mũi kiếm chĩa thẳng vào đầu mày của Diệp Thành, hai người giữ tư thế này, tốc độ ngang nhau, duy trì một sự cân bằng tương đối, chỉ liều một tấc đó, nếu sự cân bằng bị phá vỡ thì chắc chắn máu sẽ nhuộm khắp tinh không. 

 Cuối cùng máu vẫn bắn tung tóe khắp tinh không. 

 Sự cân bằng tương đối trong tốc độ cuối cùng cũng bị phá vỡ, kiếm của Thái Hư Long Đế tiến thêm một tấc nhưng không xuyên qua đầu mày của Diệp Thành mà bị hắn dùng bàn tay đẫm máu nắm lấy. 

 Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Diệp Thành có cơ hội thở dốc, nguyên thần lập tức xuất khiếu, một chưởng đẩy lui Long Đế. 

 “Quay lại!” 

 Lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khác, nguyên thần của Diệp Thành trở lại cơ thể nhưng hắn lại loạng choạng, miệng nôn ra máu. 

 Long Đế lại cầm kiếm xông tới, long khí tràn ngập, Đế đạo pháp tắc lượn quanh, thật sự giống như một vị Đại Đế hoàn mỹ. 

 Diệp Thành lau máu nơi khóe miệng, Tiên Luân Thiên Sinh điên cuồng hoạt động, cưỡng ép nối liền Thánh thể bị phá nát, sức chiến đấu yếu ớt đã lại lên đến đỉnh phong, chiến đấu một mình cùng cấp, hắn không sợ bất kỳ ai. 

 “Chiến!” 

 Diệp Thành hét lên một tiếng, một bước giẫm nát tinh không, bá đạo cường hãn xông thẳng về phía Long Đế. 

 Thái Hư Long Đế giơ kiếm lên, một kiếm chém vỡ tinh không. 

 Diệp Thành điên cuồng lại không né tránh, mặc cho kiếm của Long Đế đâm vào Thánh thể làm cho máu xương tung bay. 

 Mà một quyền ngưng tụ của hắn cũng đã đập vào Long Đế, một quyền phá nổ một nửa thân thể hắn ta. 

 Đây là cách đánh đả thương địch một nghìn, tự hại mình tám trăm, tuy điên cuồng nhưng trực tiếp, Thái Hư Long Đế lảo đảo lùi lại, còn Diệp Thành thì lại mang theo sát khí ngút ngàn lao đến như hồng hoàng dã thú. 

 Trận chiến tiếp theo cực kỳ hung hãn và đấm máu. 

 Diệp Thành như một kẻ điên, tắm mình trong máu Thánh và máu Đế, chỉ tấn công không phòng thủ, vung quyền không biết mệt, uy lực quyền sau mạnh hơn quyền trước, đã đỉnh phong lại còn đỉnh phong hơn, niết bàn của đạo đúng là quyền nào cũng thấy máu, hắn đánh Thái Hư Long Đế từ tinh không phía Đông tới tinh không phía Tây. 

 Lại là trạng thái thăng hoa, đạo đang niết bàn lột xác khiến sức chiến đấu của hắn có vài lần vượt qua Thái Hư Long Đế trong chốc lát, hắn đã tìm lại được cảm giác khi chiến đấu với Thiên Ma Đại Đế. 

 Rầm! Rầm! 

 Tinh không nứt lìa, Diệp Thành cứ xuất quyền là nó lại rung chuyển kịch liệt. 

 Tu sĩ tứ phương kinh hãi, đã thấy kẻ bá đạo nhưng chưa thấy kẻ nào bá đạo như Diệp Thành. 

 Long Ngũ thất thần, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Long Đế vô địch Chư Thiên bị áp chế thế này. 

 Nhìn một hồi, Long Ngũ nở nụ cười, là nụ cười sửng sốt, Diệp Thành có thể đánh bại Đấu Chiến Thánh Hoàng thì cũng có thể đánh bại được Thái Hư Long Đế, thiếu niên Thánh thể đấu với thiếu niên Đại Đế, người chiến thắng chắc chắn là Diệp Thành. 

 Không biết đến lúc nào tinh không mới ngừng rung chuyển. 

 Thái Hư Long Đế bị một quyền của Diệp Thành đánh tan, hoá thành đạo tắc, trở về với tinh không rộng lớn. 

 Giống như Đấu Chiến Thánh Hoàng, trước lúc tiêu tán, Thái Hư Long Đế cũng nở nụ cười an tâm với Diệp Thành, không ngờ đời sau còn có hậu bối đáng kinh ngạc như thế, khiến hắn ta phải cảm thấy xấu hổ. 

 Khi độ thiên kiếp cảnh giới Hoàng, hắn chiến đấu với Đông Hoa Nữ Đế không phân cao thấp, không ai làm gì được ai. 

 Nhưng không có nghĩa là Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng không bằng Đông Hoa Nữ Đế, vì đạo của Diệp Thành niết bàn lột xác trong trận chiến này, nếu không cũng khó sống sót dưới sự bao vây tấn công của hai Đế. 

 Thái Hư Long Đế tan biến, tinh không bị tàn phá rơi vào im lặng chết chóc. 

 Nhưng chiến tích của hắn vẫn khiến mọi người kinh ngạc cảm thán, một đấu hai, lại còn tiêu diệt được cả hai thiếu niên Đại Đế. 

 Đây là một trận thiên kiếp vô cùng hung hiểm, bất kỳ sai sót nào cũng có thể khiến hắn bỏ mạng. 

 Nhưng đây cũng là một cơ hội nghịch thiên. 

 Chiến đấu với Đại Đế, hắn đã chạm tới cảm ngộ đạo tắc mà người thường không ai có thể chạm tới, pháp tắc của Đại Đế tựa như hòn đá mài, biến sắt gỉ là hắn thành một thần kiếm vô song.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.