Tiên Võ Đế Vương

Chương 1903:  Đó là một lão già



Diệp Thành cuối cùng cũng nhìn thấy dung mạo của Lục Đạo, quả thực trông giống hệt với hắn, trên khuôn mặt còn mang theo bao nét thăng trầm của thời gian, nét phong trần hằn rõ trên khuôn mặt, thời gian như từng vết dao để lại dấu vết trên khuôn mặt ông ta. 

 Thế rồi ý thức của Diệp Thành trở nên bất định, bóng hình Lục Đạo mờ dần trong tầm mắt của hắn. 

 Cũng vì nhìn Lục Đạo lâu hơn một chút mà ý thức của hắn đã bị cuốn vào vòng xoáy dị thường, cho dù với khả năng của hắn thì cũng không thể nào tự thoát ra ngoài, hắn không tìm được đường về. 

 Chu thiên diễn hoá cũng vì ý thức của hắn biến mất mà ngừng vận chuyển, từng cảnh tượng cũng tiêu tán. 

 Tinh không lại trở về như ban đầu. 

 Diệp Thành đứng đó giống như pho tượng bất động. 

 Không biết qua bao lâu mới thấy có người bước chân tới tinh không này. 

 Đó là một lão già, nói chính xác hơn là một lão già lưng gù cầm cây gậy thanh long, làn da nhăn nheo, đôi mắt mờ đục nhưng lại loé lên u quang. 

 Lão già nhìn thấy Diệp Thành đứng đó, có lẽ vì Diệp Thành bất động khiến đôi mắt lão ta bất giác nheo lại, cảnh tượng này quá khác thường. 

 Lão ta nheo mắt nhìn tứ phương, nhấc chân chậm rãi bước tới, thấy ý thức của Diệp Thành vẫn đang ở trạng thái lơ lửng thì bất giác nở nụ cười nham hiểm, lão ta liếm liếm miệng: “Huyết mạch thuần tuý quá”. 

 Diệp Thành vẫn không di chuyển, ý thức lơ lửng, hắn đương nhiên không biết có người lại gần mình, vả lại còn tới gần với mưu đồ. 

 Lại nhìn sang lão già lưng gù, lúc này lão ta đã tế ra một cái lư đồng màu đen kịt thu ý thức lơ lửng của Diệp Thành vào trong: “Huyết mạch thuần tuý thế này mà mang về làm thuốc thì còn gì bằng”. 

 Lại là một cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, lão già lưng gù biến mất, người cùng biến mất với lão ta còn có Diệp Thành. 

 Diệp Thành bị phong ấn trong lư đồng, ý thức của hắn vẫn đang ở trạng thái lửng lơ, hắn chỉ có thể nhìn thấy từng đám mây và sương mờ ảo, mọi thứ đều hư ảo trong tầm mắt. 

 Trời gần sáng, lão già lưng gù đáp chân xuống một vì sao tử tịch và tiến vào lòng đất. 

 Bên trong lòng đất là cả một thế giới khác, đó là địa cung cổ xưa, bên trên bập bùng từng ngọn đuốc đen xì, mặc dù rộng rãi nhưng lại cho người ta khí tức lạnh lùng khác thường. 

 Cho tới lúc này, lão già lưng gù mới lấy lư đồng màu đen ra, để nó lơ lửng trên tế đàn. 

 Tiếp đó, lão già lưng gù lại lấy ra không ít thảo dược, đều là thứ bất phàm, từng cây thảo dược mang theo tinh nguyên dồi dào, chỉ cần lấy bất cứ cây nào ra cũng có thể khiến tứ phương tranh giành nhau. 

 Nhìn ông ta thì rõ ràng là một luyện đan sư, vả lại còn là một luyện đan sư tà ác, nếu không thì cũng không lôi Diệp Thành tới đây làm dược dẫn, dùng người sống để làm dược dẫn chẳng phải là ác sao? Giống như Đan Ma của Đại Sở năm xưa dùng tinh hồn của trẻ nhỏ luyện đan và gặp báo ứng. 

 Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn bị phong ấn trong lư đồng màu đen, xung quanh với từng đoạn xích phù văn dị thường quấn quanh, đó là cấm chế bên trong lư đồng, pháp lực toàn thân bị phong ấn khiến hắn giống như tượng đá. 

 Không lâu sau đó liền có bóng người đứng trong địa cung này, đó là một bà lão lưng gù, bà ta cầm một cây gậy thanh long, bộ dạng giống với lão già lưng gù kia. 

 Lão già lưng gù và bà ta chính là một cặp tu sĩ, chỉ cần nhìn là thấy có tướng phu thê. 

 Bà lão lưng gù kia cũng dẫn theo một người tới, đó chính là một nữ tử áo trắng, trông có vẻ như bị bắt tới đây để luyện đan. 

 Nếu Diệp Thành thấy nữ tử này thì nhất định thấy quen vì đó chính là người chuyển kiếp của Đại Sở. 

 Lão già lưng gù liếc mắt nhìn bà lão rồi lại dừng lại ở nữ tử áo trắng kia, thấy dung mạo tuyệt thế của cô, trong ánh mắt lão ta loé lên ánh nhìn dâm tà. 

chapter content



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.