Tiên Võ Đế Vương

Chương 1887: iên tổ?



Vượt qua khẽ vạn dặm lại đến một tinh vực mới lạ. 

 Thế nhưng vừa đáp xuống Diệp Thành liền cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới, cho dù một người với tu vi cảnh giới như hắn cũng bất giác cảm thấy lạnh toát, từng cơn gió lạnh đó thổi vào nguyên thần, lạnh đến dị thường. 

 Trong vô thức, Diệp Thành đưa mắt nhìn tứ phương. 

 Tinh vực này thực sự rất dị thường, ập vào mắt hắn là cả vùng đất mênh mang với âm khí sục sôi. 

 Nếu nghe kĩ còn có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ thét gào hết sức thê lương, mê hoặc tâm trí con người như thể đây không phải là một tinh vực mà là địa ngục âm minh, cô tịch đến mức không thấy nổi chút sinh khí. 

 Diệp Thành khẽ cau mày, hắn mở tinh không đồ ra và tìm thấy chính xác tinh vực âm u lạnh lẽo này, nơi này có tên gọi Âm Minh Tinh Vực, quả đúng như cái tên, âm u lạnh lẽo khiến người ta rụng mình. 

 “Tinh vực này có truyền thừa đáng sợ, đừng quá cao ngạo”, đạo thân Kiếm Thần ở bên lãnh đạm lên tiếng. 

 “Vãn bối hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu, trong lòng chợt cảm thấy kinh ngạc, có thể khiến đạo thân của Kiếm Thần gọi với cái tên truyền thừa đáng sợ thì nhất định là một sự tồn tại khủng khiếp, lần này ắt không thể thuận lợi như trước. 

 “Sẽ có người hỏi ngươi là Lục Đạo có mối quan hệ gì thì ngươi nói Lục Đạo là tiên tổ của ngươi”, Diệp Thành của Kiếm Thần dằn dò Diệp Thành xong thì liên bước đi trước, bay qua tinh không như một đạo thần hồng. 

 “Tiên tổ?”, Diệp Thành thẫn thờ, vẻ mặt tỏ ra khso hiểu, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, “Lục Đạo đến từ thời không tương lai, tính ra thì phải có ta rồi mới có ông ấy”. 

 Nghĩ một lát, Diệp Thành cũng cất bước đi theo đạo thân của Kiếm Thần. 

 Cả hai người giống như hai đạo tiên mang, tốc độ cực nhanh bay qua tinh không. 

 Cả chín canh giờ hai người không hề dừng chân. 

 Diệp Thành nhìn trái ngó phải cả chặng đường. 

 Tinh vực mênh mông này quả thực dị thường, cũng không thiếu vì sao nhưng lại có rất nhiều vì sao tử tịch, cả chặng đường bay đến đây bọn họ chưa từng thấy cổ tinh nào có sinh linh, thậm chí bên trong cổ tinh còn không thấy có bóng dáng người nào. 

 Diệp Thành nhìn đạo thân của Kiếm Thần trầm lắng không nói gì, có điều chốc chốc lại nhìn vào tinh không vời vợi như thể trông thấy một bóng hình đang đứng trên đỉnh núi dù cách đó rất xa. 

 Thấy đạo thân của Kiếm Thần trầm lắng, Diệp Thành cũng không nói gì, hắn lặng lẽ đi bên cạnh. 

 ........ 

 Đại Sở về đêm vốn dĩ nên yên bình nhưng lại liên tiếp vang lên từng tiếng động mạnh trên tinh không. 

 Nhìn từ xa, đó là một vùng thiên địa với lôi chớp bao quanh, từng luồng lôi chớp giống như từng con rắn bạc đang trườn qua. 

 Đó là thiên kiếp, thần phạt cái thế, có người khiến áp lực bao trùm khắp thiên địa, trấn áp cả Đại Sở, chỉ cần những người nhìn thấy thì vẻ mặt đều tái nhợt, tâm trí hoang mang run sợ. 

 Lại nhìn sang người độ kiếp, đó chính là một nữ tử áo trắng tóc bạc đang nhảy múa, phong hoa tuyệt đại, tắm mình dưới thiên kiếp, mỗi lần vung tay thì lôi chớp từ trên trời đều giáng xuống như muốn huỷ diệt. 

 Lôi chớp cuồng thế kéo theo tất cả những người của Đại Sở tới xem, người đông như nêm đứng choán lấp cả tứ phương trong chư thiên. 

 “Cách trăm năm, cuối cùng Đại Sở cũng xuất hiện vị Hoàng Đế mới”, bên dưới thiên không vang lên tiếng trầm trồ kinh ngạc. 

 “Nếu như liệt đại Hoàng Đế của Đại Sở mà thấy thì nhất định sẽ được an ủi”. 

 “Kiếp trước là người phàm, kiếp này lại thành công như vậy, với khả năng thiên bẩm này thì nhất định có thể sóng ngang với Diệp Thành”. 

 “Diệp Thành mà ở đây thì cô ấy sẽ vui mừng lắm”. 

 “Kiếp này có thể chứng kiến hai người phong vị Hoàng Đế cũng không uổng phí”, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn trời cao, hi vọng có thể tìm thấy vì sao sáng nhất, không biết thế gian hồng trần này còn có Diệp Thành nữa hay không. 

 “Lại là một vị Hoàng Đế”, nhìn thiên địa này, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười, bao nhiêu năm tháng rồi, Đại Sở hộ thần, bà ta chứng kiến hết Hoàng Đế của thời đại này đến thời đại khác, từ thời Sở Hoàng đến giờ, vị Hoàng Đế nào cũng là bậc tuyệt thế, mỗi người đều khắc sâu trong tâm trí bà ta. 

 “Đáng tiếc Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực đã mất đi mối liên hệ, cho dù cô ta có thành Hoàng Đế thì cũng khó có thể rời khỏi vùng đất này”, Phục Nhai thở dài, “hơn một trăm năm rồi, không biết Diệp Thành đã tìm thấy Chư Thiên Vạn Vực chưa?” 

 “Hắn chưa bao giờ khiến ta phải thất vọng”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười thê lương, khoé miệng còn trào máu. 


 Âm Minh Tinh Vực không hổ với cái tên Âm Minh, Âm Minh Tinh này cũng vậy, xung quanh âm khí bao phủ, mỗ một luồng âm khí đan xen nhau khiến Âm Minh Tinh như ẩn như hiện. 

 Diệp Thành lại lần nữa cau mày, khí tức thoát ra khỏi Âm Minh Tinh gây nên áp lực lớn cho hắn, cho dù có tiên nhãn thì cũng không thể phá được tầng tầng âm khí, hắn chỉ biết bên trong đó có sự tồn tại đáng sợ, cực kỳ mạnh mẽ. 

 Đạo thân của Kiếm Thần vẫn tỏ ra bình tĩnh, ông ta không có tiên nhãn nhưng lại có thể nhìn thấu qua tầng lớp khói sương mờ mịt. 

 Trong lúc này, bên trong hư không tăm tối vang lên tiếng thét gào, kết hợp với lớp sương mờ kia càng khiến khung cảnh trở nên âm u.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.