Tiên Võ Đế Vương

Chương 1864: Không cho hắn cơ hội trở mình



Đạo tắc của Nữ Đế tan biến, thần phạt kết thúc. 

 Tinh không này cũng trở nên vô cùng tang tóc như vừa trải qua một trận chiến cuồng thế. 

 Toàn thân Diệp Thành đẫm máu, thân hình chao đảo giữa tinh không, có khả năng ngã xuống bất cứ lúc nào. 

 Vết thương của hắn quá nặng, một phần vết thương đến từ thiên khiển, một phần vết thương đến từ thần phạt, phần khác đến từ Nữ Đế, vết thương nào cũng khiến hắn đau đớn, mạnh như thánh thể nhưng lúc này cũng mệt mỏi tới cực điểm. 

 “Bao vây lấy hắn”, những kẻ xem chiến còn đang chần chừ do dự thì đột nhiên nghe thấy tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp tinh không. 

 Đại La Kiếm Tông lại xông lên như biển cả, đứng choán lấp tứ phương trong tinh không, mặt mày ai nấy tôi độc, sát khí cuộn trào khiến cả vùng tinh không như bị hàn băng nhấn chìm. 

 “Giờ thì xong thật rồi”, những người xem trậm chiến xuýt xoa. 

 “Thánh Thể vừa độ kiếp xong, nhân lúc hắn còn đang yếu, chỉ cần một cảnh giới Thiên cũng đủ lấy cái mạng của hắn”. 

 “Không cho hắn cơ hội trở mình”. 

 “Huyết mạch nghịch thiên”, sau khi thở dài một hơi, bọn họ muốn tận mắt chứng kiến thánh thể bị tiêu diệt, thần thoại về cùng cấp bất bại dưới sự áp chế tuyệt đối sẽ không thể còn sức mà làm gì. 

 “Thả người”, hàng trăm Chuẩn Thánh, gần ba trăm nghìn tu sĩ đồng thời khoá chặt mục tiêu là Diệp Thành, nếu không phải kiêng dè sự an nguy thần tử của bọn họ thì không biết Diệp Thành đã bị bọn họ giết hại bao nhiêu lần rồi. 

 “Có gan thì tới đi”, Diệp Thành đứng vững lịa thì liếc nhìn tinh không ở tứ phương, khoé miệng cười nhạt. 

 “Muốn chết”, một Thánh Nhân áo tím phẫn nộ giơ tay, huyễn hoá ra bàn tay khổng lồ hư ảo, tóm về phía Diệp Thành, muốn cấm cố hắn ngay lập tức, chỉ đợi đoạt thần tử Đại La về. 

 Thế nhưng một chưởng của Thánh Nhân áo tím vừa lướt qua lại không thể bắt trúng Diệp Thành vì Diệp Thành đã biến mất một cách vô hình. 

 Ấy? 

 Người xem trận chiến tỏ rõ sự ngỡ ngàng, thẫn thờ nhìn tinh không, người đâu? 

 Kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông cũng ngỡ ngàng, một người sống sờ sờ mà lại biến mất trước mắt bao nhiêu người như vậy sao? 

 Roẹt! 

 Sau vài giây, trong tinh không chợt vang lên tiếng gào thét như chó điên của Thánh Nhân Đại La Kiếm Tông. 

 Nhục, một sự nhục nhã vô cùng! 

 Thần tử của Đại La Kiếm Tông bị đánh bại, mười mấy Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông, hàng trăm Chuẩn Thánh, năm trăm nghìn tu sĩ mà lại để cho một tên cảnh giới Hoàng oanh tạc, cuối cùng để hắn trốn thoát, Đại La Kiếm Tông từ khi lập phái đến nay chưa từng mất thể diện như vậy. 

 Roẹt! 

 Tu sĩ của Đại La Kiếm Tông tản ra tứ phía. 

 Những người xem trận chiến lại thở dài, Thánh Thể đã khiến Đại La Kiếm Tông phẫn nộ, Bắc Đẩu Tinh Vực này không còn thái bình nữa rồi, không biết lại có bao nhiêu người vô tội bị liên luỵ, bao nhiêu người bị mất đi tính mạng. 

 Lúc này, Diệp Thành đã khoanh chân ngồi xuống hố đen không gian. 

 Thiên kiếp thần phạt quá mạnh đã đánh tàn phế thánh thể của hắn, cũng mở ra tiên nhãn tự phong ấn, mục đích hắn kéo thiên kiếp tới là vì vậy, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn được mở ra thì hắn có thể nhờ vào thiên đạo mà thoát thân. 

 Rắc! Rắc! 

 Trong hố đen không gian u tịch vang lên tiếng xương cốt va chạm vào nhau, thánh thể tàn phế nhanh chóng hồi phục về nguyên trạng. 

 Hắn cứ thế ngồi mất ba ngày. 

 Cho tới tối ngày thứ tư mới thấy hắn từ từ mở mắt, trải qua sự tẩy luyện của thiên kiếp, đôi mắt hắn trở nên xa xăm hơn, nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy trong ánh mắt có nhật nguyệt và sao đang diễn hoá. 

 Diệp Thành vươn vai, vặn mình, lúc này hắn mới lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra khỏi thần hải, sau khi tẩy luyện dưới thiên kiếp, đại đỉnh này cũng được thoát biến, càng lúc càng bất phàm. 

 Diệp Thành khẽ phất tay, hắn kéo Đoàn Ngự và Vân Mộng cùng nhiều người chuyển kiếp khác của Đại Sở ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 “Đệ vẫn bá đạo như xưa nhỉ?”, Đoàn Ngự vừa ra ngoài liền huých vào ngực Diệp Thành. 

 “Đâu có”. 

 “Hoang Cổ Thánh Thể quả nhiên nghịch thiên”, trong lời nói của Vân Mộng rõ sự kinh ngạc, cả chặng đường Diệp Thành vượt qua cô không thể nhìn thấy gì ngoài sự bá đạo. 

 “Đừng sợ”, Diệp Thành mỉm cười tế ra thần châu chiếu sáng cả nghìn trượng quanh hố đen không gian, thế giới tăm tối này chợt ấm áp hẳn lên. 

 “Vì...vì sao ngươi lại cứu chúng ta?”, rất nhiều người chuyển kiếp nhìn Diệp Thành, nếu không phải Diệp Thành tới Táng Hải thì có lẽ bọn họ đã trở thành oán linh ở Táng Hải rồi, đây chính là một món ân tình. 

 “Chúng ta là người một nhà”. 

 “Người một nhà?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.