Tiên Võ Đế Vương

Chương 1834: Nhiệm vụ hoàn thành! 



Cho tới khi bay đi thật xa thì Diệp Thành mới không quên quay đầu nhìn bóng người khổng lồ kia. 

 Đó như thể là một con người mà cũng có phần không giống, giống thú mà cũng không giống hẳn, giống ma nhưng lại có phần khác, như thể vượt qua cả lục đạo tam giới, Diệp Thành không tìm ra vật gì để hình dung về người này. 

 Diệp Thành thu lại ánh mắt và tiếp tục lên đường, tốc độ vô cùng nhanh chóng. 

 Khắp nơi của Minh Giới đều vô cùng nguy hiểm, hắn tìm được hồn phách của Lâm Thi Hoạ bên trong từng rặng núi đen kịt. 

 Nhìn từ xa, hồn phách của Lâm Thi Hoạ đang lơ lửng bên dưới một cái cây màu đen, giống như cô hồn dã quỷ mà hắn từng gặp trên đường, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt vô hồn, không mang theo bất cứ cảm xúc nào. 

 Chính là muội! 

 Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn bay tới. 

 Có lẽ vì tốc độ quá nhanh lại kéo theo gió lướt tới nên khiến hồn phách của Lâm Thi Hoạ chao đảo qua lại. 

 Tới trước hồn phách của Lâm Thi Hoạ, Diệp Thành vội lấy ra đạo phù mà Yên Lão Đạo đưa cho hắn sau đó thu lại hồn phách của Lâm Thi Hoạ vào trong. 

 Nhiệm vụ hoàn thành! 

 Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi mới lấy ra một cây thần đèn mà Long Nhất đưa cho hắn, chỉ cần đốt nó lên thì có thể kết nối với Chư Thiên Vạn Vực, tiếp đó là giúp thần đen quay về Chư Thiên Vạn Vực. 

 Có điều hắn vừa định châm thần đèn lên thì liền nghe thấy âm thanh va chạm trên mặt đất của từng đoạn xích va chạm vào nhau. 

 Diệp Thành vô thức đưa mắt nhìn. 

 Ở phía xa có một bóng người, nói chính xác hơn là một nữ tử trong hình thái hồn phách, đầu tóc rối bời, chân còn đeo gông cùm xiềng xích, hi bước đi liên tục chạm vào mặt đất, vang lên từng âm thanh leng keng. 

 Thần thái của người này đờ đẫn y như Lâm Thi Hoạ, đôi mắt vô hồn, không hề có chút cảm xúc của con người. 

 Cơn gió thổi tới, thổi bay mái tóc người này, để lộ ra khuôn mặt. 

 Sao...sao có thể! 

 Nhìn thấy dung nhan của nữ tử này, cơ thể Diệp Thành bất giác run lên, đôi mắt hắn trố hẳn ra. 

 Mau đi! 

 Suy nghĩ của Diệp Thành cuối cùng cũng bị một âm thanh phá vỡ, âm thanh đó rất kì lạ, mặc dù là tiếng người nhưng lại giống như tiếng bò kêu, phía sau nữ tử này còn có thêm hai bóng người nữa. 

 Đó là hai sự tồn tại hết sức kì quái, một là đầu trâu mặt ngựa, giống như nha dịch áp giải phạm nhân ở thế giới người phàm, còn hồn phách của nữ tử kia chính là phạm nhân của bọn chúng, chúng đang hối thúc nữ tử kia đi nhanh hơn. 

 Diệp Thành di chuyển hắn bay tới nắm lấy hồn phách của nữ tử này. 

 To gan! 

 Tên đầu trâu né người, mặt mày hung tợn, hắn gằn giọng chấn động khiến Diệp Thành bay đi. 

 Thả cô ấy ra! 

 Diệp Thành tức tối, hắn lại lần nữa xông lên như một tên điên, nguyên thần nhanh chóng thắp lên hoả diệm, hắn dùng tới tu vi, trong tay cầm một thanh sát kiếm ngưng tụ từ sức mạnh nguyên thần. 

 Cút! 

 Tên mặt ngựa cũng lên tiếng, giọng nói mang theo âm của ngựa kêu nhưng lại như tiếng chuông dội khiến người ta rùng mình, Diệp Thành vừa xông lên đã lại bay đi, nguyên thần suýt chút nữa thì tiêu tán. 

 Thả cô ấy ra! 

 Lại là tiếng gằn phẫn nộ, Diệp Thành xông lên lần thứ ba, mặt mày tôi độc, giọng nói còn lạnh băng hơn cả từng đợt gió âm u của Minh Giới. 

 Vù! 

 Minh Giới cũng chấn động vì tiếng gằn phẫn nộ của hắn, như thể tiếp xúc với pháp tắc vô thượng của Minh Giới, cả Minh Giới đong đưa, có một luồng áp lực khiến thiên địa rung chuyển xuất hiện. 

 Thần đèn trong tay Diệp Thành vang lên tiếng kêu gấp gáp sau đó tự bùng lên ngọn lửa. 

 Một đạo thần hồng từ thần đèn xuyên lên thiên tiêu rồi lan to dần tạo thành vòng xoáy hướng về Chư Thiên Vạn Vực, một đạo tiên quang bao quanh Diệp Thành, kéo hắn bay về phía vòng xoáy. 

 Không...! 

 Diệp Thành vùng vẫy, đôi mắt đỏ ngầu, hắn rít lên, đôi lay điên cuồng vươn về phía hồn phách của nữ nhân kia, có điều hắn đã bị kéo đi, càng lúc càng cách xa phần hồn phách của nữ tử này, hắn chắc chắn sẽ không nắm bắt được gì và cũng không thể thoát ra được. 

 Hự! 

 Diệp Thành vẫn đang gào thét, có lẽ vì không thể chịu được áp lực đó nên bị luồng áp lực đó trấn áp đến mức hôn mê. 

 “Minh Đế, nể mặt ta, tha cho hắn”, trong không gian như có âm thanh vang vọng từ phía xa xăm, mang theo bao thăng trầm của thời gian. 

 Và quả thực, bàn tay đang vươn về phía Diệp Thành liền thu lại, sau đó thì giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng vang khắp Minh Giới: “Đế Hoang, món nợ ân tình của ngươi bản Đế đã trả xong rồi”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.