Tiên Võ Đế Vương

Chương 1813: Thánh Nhân! 



Tiện nhân! 

 Long Nhất mắng chửi Diệp Thành nhưng vẫn ngồi xuống liếc nhìn Mộ Dung Diệu Tâm ở bên, vẻ mặt ấm ức như thể viết một câu: Tối nay lên giường ta cho muội biết mặt. 

 Biến! 

 Mộ Dung Diệu Tâm tung một đạp vào đũng quần Long Nhất. 

 A! Đau! 

 Long Nhất nước mắt ê chề, cậu nhỏ vừa rồi còn mới dựng đứng lên mà bây giờ đã oặt cả xuống. 

 Diệp Thành cũng nói ra một câu như cứa nát lòng người, hắn ngự động tiên hoả và thiên lôi về phía Long Nhất, vẫn là ra tay không biết nặng nhè, luyện cho tên này gào khóc thảm thiết. 

 Lúc này Long Nhất đã ngoan ngoãn hẳn, không dám chống đối nữa. 

 Hự! Hự! 

 Tiếp đó, âm thanh này liên tiếp vang lên. 

 Sau đó từng đạo quang hồn bay lên trời, dị tượng tuyệt đẹp đan xen, càng lúc càng có nhiều người chuyển kiếp được tôi luyện huyết mạch và đột phá cảnh giới, bao nhiêu người liên tiếp tiến giới như vậy, cảnh tượng vô cùng hoành tráng. 

 Cho tới trưa Diệp Thành mới thu lại thần thông, hắn hít vào một hơi thật sâu và hả ra tàn khí, vẻ mặt có phần tái nhợt. 

 Còn người chuyển kiếp của Đại Sở vẫn đang khoanh chân ngồi yên củng cố cảnh giới. 

 Không biết qua bao lâu người chuyển kiếp mới lần lượt đứng dậy, vẻ mặt hân hoan, đây là cơ duyên, là tạo hoá, tất cả mọi người đều đang thoát biến trong khi tôi luyện huyết mạch, trước và sau như hai người hoàn toàn khác nhau vậy. 

 Rầm! 

 Khi ai nấy đều đang mừng rỡ thì đột nhiên từ trên hư thiên vang lên tiếng nổ dữ dội, tiếp đó là uy lực mạnh mẽ trấn áp cả thiên địa. 

 Thánh Nhân! 

 Người chuyển kiếp của Đại Sở tái mặt, tất cả đều lần lượt tế ra binh khí bản mệnh, chuẩn bị tham gia vào một trận chiến với kẻ xâm phạm bất cứ lúc nào. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, một bóng hình mặc huyết bào bay từ trên cao xuống, uy thế ngút trời, toàn thân pháp tắc mạnh mẽ, đó là một Thánh Nhân, thân phận không hề đơn giản, chính là lão tổ của Hoá Long Tông. 

 Sau lão già mặc huyết bào còn có chín bóng hình nữa đều là trưởng lão của Hoá Long Tông, tất cả đều có tu vi Chuẩn Thánh, ngoài ra còn có tên thanh niên yêu dị, tên trung tuổi mặc hắc bào và lão già áo tím bị đánh trước đó. 

 Ra ngoài chịu chết đi! 

 Lão tổ Hoá Long đứng giữa hư thiên phẫn nộ nhìn xuống bên dưới, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm, ông ta giống như vị Vương của cửu tiêu vậy. 

 Chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông lần lượt dừng chân, người nào người nấy sát khí đằng đằng, đặc biệt là lão già tím, tên trung tuổi mặc hắc bào và tên thanh niên yêu dị trước đó, mặt mày hung tợn, bọn chúng đã không thể nào kiềm chế nổi sát khí nữa, chỉ muốn nhanh chóng sát phạt xuống dưới. 

 Sau chín Chuẩn Thánh còn có một người nữa, đó là một thanh niên tóc đỏ, không cần nói cũng biết hắn chính là thần tử của Hoá Long Tông. 

 Diệp Thành bước ra, nghịch thiên bay lên trời, hắn liếc nhìn chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông rồi dừng lại ở lão tổ Hoá Long: “Ta nói này vị tiền bối, vì sao các vị lại đại náo cả vùng đất này vậy?” 

 “Làm người của Hoá Long Tông bị thương phải trả cái giá tương xứng”, Hoá Long lão tổ còn chưa nói xong thì thần tử Hoá Long đã lên tiếng, hắn cười tôi độc, ánh mắt còn loé lên ánh nhìn hung tợn. 

 “Không biết các vị đạo hữu muốn tính sổ thế nào?, Diệp Thành vặn cổ hỏi ý tứ. 

 “Lấy cái chết tạ tội”, Hoá Long lão tổ lãnh đạm nói. 

 “Còn có nữ nhân của cổ tinh này nữa, tất cả đều phải đưa đi”, thần tử Hoá Long cười dâm đãng. 

 “Ta sợ là ngươi không có phúc được hưởng đâu”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn sải bước ra cứ thế bay về phía thần tử Hoá Long. 

 “Ngươi coi như lão phu không tồn...”, Hoá Long lão tổ hắng giọng lạnh lùng, ông ta bước một bước lên trời, có điều ông ta còn chưa nói xong thì đã bị cái bạt của Diệp Thành giáng tới ngã nhào. 

 “Đây...”, chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông biến sắc, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại mạnh đến vậy, đường đường là Thánh Nhân mà đối đầu trực diện lại bị đánh bay đi như vậy, sức mạnh của Diệp Thành đã vượt qua tầm nhận thức của bọn họ. 

 “Thánh Chủ uy võ”, so với bọn họ thì người chuyển kiếp của Đại Sở đều hô hào ầm vang. 

 “Lão tổ cứu con”, trong tiếng hô hào và kinh ngạc, từ thư thiên vang lên tiếng kêu kinh hãi của thần tử Hoá Long, giây trước hắn còn hống hách ngang ngược mà lúc này đã bị Diệp Thành ném vào trong cổ thành. 

 “Đánh, đánh chết cho ta”, Long Nhất và Tư Đồ Nam đã xông lên. 

 “Cho ngươi ra vẻ này”, người chuyển kiếp của Đại Sở cũng xông lên, cứ thế đánh túi bụi tới tấp, thần tử Hoá Long trông cũng không đến nỗi nào mà lúc này bộ dạng lại thê thảm vô cùng. 

 “Ngươi đúng là đáng chết”, lão tổ Hoá Long phẫn nộ gằn giọng, sát khí ngút trời, cái bạt ban nãy hãy còn khiến khuôn mặt ông ta nóng ran, ông ta đường đường là một Thánh Nhân nhưng lại bị một cảnh giới Hoàng đánh bay đi như vậy, đây rõ ràng là một sự sỉ nhục vô cùng lớn với Thánh Nhân như ông ta. 

 “Giết”, Hoá Long lão tổ rít lên sau đó hoá ra đại ấn rợp trời. 

chapter content



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.