Tiên Võ Đế Vương

Chương 1797:  Ta tới muộn rồi! 



Đêm khuya, bầu trời sao như những hạt cát bụi. 

 Diệp Thành đưa Lâm Thi Hoạ tới một hẻm núi, hắn cầm chiếc khăn tay khẽ lau đi vết bẩn trên khuôn mặt cô. 

 Lâm Thi Hoạ không phản kháng lại, cô thẫn thờ nhìn Diệp Thành, đôi tay nắm chặt cái màn thầu vẫn chưa ăn hết, chốc chốc lại cắn một miếng ăn ngấu nghiến như thể lâu rồi chưa từng được ăn gì đó. 

 Diệp Thành nhìn mà sống mũi cay, đôi mắt hắn trào nước mắt. 

 Hắn vẫn nhớ tới một trăm năm trước, cô cũng là một nữ tử phong hoa tuyệt đại nhưng vì cứu hắn mà thi triển cấm thuật thông linh bỏ mạng trên lưng thanh loan, bỏ mạng trong lòng hắn. 

 Hiện giờ cô đâu còn là Lâm Thi Hoạ phong hoa tuyệt đại của một trăm năm trước nữa, trong mắt cô chỉ toàn nỗi sợ hãi, toàn thân đầy thương tích do thời gian để lại. 

 Ta tới muộn rồi! 

 Diệp Thành khẽ lau khuôn mặt cô, hắn thay cô gạt đi những lớp bụi bẩn nhưng lại không thể gạt đi dấu vết của thời gian. 

 Ở bên, Long Nhất tĩnh lặng nhìn mà không kìm lòng nổi. 

 Lâm Thi Hoạ, đồ nhi duy nhất của Thái Hư Cổ Long, nếu luận về vai vế thì hắn còn là sư thúc của Lâm Thi Hoạ nữa. 

 Haiz! 

 Sau tiếng thở dài, Long Nhất thu lại suy nghĩ, hắn nhìn sang Diệp Thành, “vì sao không mở kí ức tiền kiếp cho cô ấy?” 

 “Không phải không mở mà là không thể mở”, Diệp Thành khẽ lắc đầu. 

 “Không thể mở? Là ý gì?” 

 “Trong ba hồn bảy phách, cô ấy thiếu một hồn ba phách”, Diệp Thành chậm rãi nói, “theo sự suy đoán của ta thì có liên quan đến thông linh cấm kị mà cô ấy thi triển ở tiền kiếp, cô ấy đã hiến tế một phần hồn và ba phần phách của mình nên sau khi luân hồi chuyển kiếp, một phần hồn và ba phần phách của cô ấy vẫn trong Minh Giới mênh mông kia”. 

 “Minh Giới?”, Long Nhất cau mày như biết được đó là sự tồn tại thế nào. 

 “Cũng chính vì vậy mà cô ấy thân mang tu vi lại thần trí không ổn định, không biết làm thế nào để hấp thu linh khí, chỉ dựa vào cách ăn thực vật để sinh sống”, Diệp Thành lại lên tiếng, “một người mất đi hồn và phách như cô ấy không thể nào mở được kí ức tiền kiếp, nếu cố tình mở thì chắc chắn hồn phách sẽ tiêu tán”. 

 “Vậy có phần khó khăn rồi. 

 “Ngươi là tàn hồn của long đế nên có cách chứ?”, Diệp Thành nhìn sang Long Nhất. 

 “Không phải không có cách”, Long Nhất trầm giọng, “dùng hai phần hồn bốn phần phách còn lại của cô ấy nghịch hướng triệu gọi một phần hồn và ba phần phách mất đi, đó không phải là sự tồn tại bình thường, không cùng vị trí với thế giới mà chúng ta sống, cho dù là Đại Đế cũng khó có thể kết nối, cần một loại trận pháp hoán linh đan xen giữa hồn và phách, nếu như một phần hồn và ba phần phách cô ấy mất đi đã bị diệt thì ta cũng không còn cách nào khác”. 

 “Vậy thì phải thử đã”. 

 “Vậy thì ta đi chuẩn bị”, Long Nhất lập tức lui ra khỏi hẻm núi, hắn tìm phần đất hoang nơi có linh lực dày đặc và bắt đầu dùng đạo tắc cũng như sức mạnh huyết mạch khắc hoạ trận văn, đó là một loại trận pháp huyền ảo. 

 Phía này Diệp Thành đã đứng dậy, hắn khẽ cởi bỏ đi bộ đồ rách rưới của Lâm Thi Hoạ, không để sót lại bất cứ lớp nào. 

 Dưới ánh trăng, cơ thể Lâm Thi Hoạ hiện lên thật đường nét nhưng lại bám bẩn. 

 Diệp Thành ôm lấy cô nhưng cô không tỏ ra tức giận và chống đối, hắn đặt cô vào trong làn nước mát lành. 

 Nước suối dập dờn xối lên từng gợn sóng làm ướt cơ thể và mái tóc cô, dần cuốn đi từng lớp bẩn bám trên cơ thể cô, dưới ánh trăng chiếu rọi, mỗi một phần trên cơ thể Lâm Thi Hoạ đều vô cùng lấp lánh nhẵn nhụi. 

 Sau một hồi tắm rửa, Diệp Thành mới lấy ra một bộ tiên y khoác lên cơ thể cô, đi giày thêu hoa cho cô. 

 Cơ thể Lâm Thi Hoạ vẫn không ngừng run rẩy, chiếc bánh màn thầu trong tay cô đã được Diệp Thành đổi thành linh quả long lanh. 

 Tiếp đó, phía trước một cái gương, cô ngồi còn Diệp Thành đứng, tay hắn cầm cái lược khẽ chải tóc cho cô, “muội tên là Lâm Thi Hoạ, là đệ tử của Hằng Nhạc Tông Đại Sở, sư tôn của muội là Thái Hư Cổ Long, sư huynh của muội là Diệp Thành, muội có một thần thú thanh loan...” 

 Diệp Thành vừa chải tóc vừa nói, giọng nói dàng, chỉ sợ làm Lâm Thi Hoạ sợ hãi. 

 Lâm Thi Hoạ! 

 Thái Hư Cổ Long! 

 Cảnh tượng này thật ấm áp, giống như tân lang đang chải tóc cho thê tử của mình vậy. 

 Long Nhất đến rồi, hắn bất giác tặc lưỡi. 

 Thế nhưng sau khi hắn đi lướt qua cái gương thì lại chợt nheo mắt lại vì trong gương chỉ có Lâm Thi Hoạ mà không hề thấy hình ảnh Diệp Thành đâu. 

 Long Nhất tưởng rằng mình nhìn nhầm, vội dụi mắt nhìn lại lần nữa, hắn chắc chắn mình không nhìn nhầm, trong gương quả thực chỉ có mình Lâm Thi Hoạ nhưng không có Diệp Thành chải tóc cho cô.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.