Tiên Võ Đế Vương

Chương 1793: Tiểu tử kia!



“Tiểu tử nhà ngươi!” 

 Ông lão béo quát to rồi phi thẳng lên trời đuổi theo. 

 Diệp Thành ở nơi đó đang liên tục chạy trốn, tốc độ bỏ chạy của hắn thực sự rất đáng gờm. 

 Nữ tử áo xanh tên Cô Lam cũng đuổi theo, cô ta và lão già béo kia bay vụt qua hư thiên như hai đạo tiên mang, hơn nữa vẻ mặt cả hai còn rất kỳ quái, tu đạo bao nhiêu lâu rồi đây là lần đầu tiên hai người bị lừa. 

 Mặt ông lão béo tối sầm cả lại, ông ta nhìn Cô Lam bên cạnh với vẻ kỳ lạ, ánh mắt như muốn nói: Ta nhìn cô cũng nhìn, cô cũng là nữ nhân, vậy mà cũng tò mò nữ nhân không mặc quần áo hả? 

 Cô Lam bị ông ta nhìn như vậy rất xấu hổ, ai có thể ngờ được Diệp Thành sẽ chơi chiêu này. 

 Ở bên kia, Diệp Thành đã bay ra khỏi cổ tinh, đi vào tinh không. 

 “Cứu với!” 

 Vừa ra khỏi cổ tinh, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng kêu cứu. 

 Còn chưa dứt lời Diệp Thành đã thấy một bóng mờ vụt qua trước mặt. 

 Đó là một thanh niên áo trắng, có vẻ như đang bị đuổi giết. 

 Quả nhiên đúng như Diệp Thành nghĩ, phía sau thanh niên áo trắng thực sự có người đuổi theo, cũng là hai người, một nữ tử tóc tím và một lão già áo đen, hai người họ cũng lướt qua trước mặt hắn. 

 Điều khác lão già béo và Cô Lam là nữ tử tóc tím và lão già áo đen chỉ là Chuẩn Thánh, điều giống với lão già béo và Cô Lam là khuôn mặt hai người kia cũng tối sầm. 

 Điều đáng khẳng định là tốc độ chạy trốn của thanh niên áo trắng cũng không phải dạng vừa. 

 Diệp Thành mặc kệ, lập tức bỏ chạy, bay vụt qua nữ tử tóc tím và lão già áo đen như một tia tiên quang. 

 Nữ tử tóc tím và lão già áo đen ngây người. 

 “Tiểu tử kia!” 

 Khi cả hai đang sững sờ thì ông lão béo và Cô Lam cũng nhanh chóng vụt qua hai người họ. 

 Nữ tử tóc tím và lão già áo đen ngượng ngùng, đều đuổi theo một người nhưng khoảng cách lại rất lớn, lòng thầm nghĩ như vậy, hai người lại ra sức nâng khí huyết lên cao, tốc độ đột ngột tăng vọt. 

 Phía trước, Diệp Thành bay đi như lưu quang, lập tức vượt qua thanh niên áo trắng. 

 “Ai yo, mẹ kiếp!” 

 Tên thanh niên áo trắng giật mình, hắn ta chưa thấy ai chạy nhanh hơn mình bao giờ. 

 “Vút!” 

 Khi hắn ta đang giật mình thì ông lão béo và Cô Lam đã tới nơi, vụt qua bên cạnh hắn ta. 

 “Ta không tin!” 

 Thanh niên áo trắng không phục, giữa hai đầu chân mày hiện ra thần văn cổ, tốc độ tăng vọt trong chốc lát, lão mập và Cô Lam vừa mới vượt qua hắn ta lúc này cũng phải ngỡ ngàng. 

 Phía sau, nữ tử tóc tím và lão già áo đen cũng đã đuổi kịp, bốn người rất ăn ý, đều nghiêng đầu nhìn đối phương. 

 Phía trước, thanh niên áo trắng cũng đã đuổi kịp Diệp Thành, hai người cũng liếc mắt, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác cùng cảnh ngộ. 

 “Chạy!” 

 Nhìn nhau trong chốc lát rồi hai người hét to, bỏ chạy thật nhanh, một người như thần quang, một người như tiên mang, tốc độ không phân cao thấp, cực kỳ cừ khôi. 

 “Đứng lại!” 

 Tinh không phía sau, ông lão béo, Cô Lam, nữ tử tóc tím và lão già áo đen cùng đuổi tới, hai nam hai nữ, hai Thánh Nhân hai Chuẩn Thánh, tốc độ của họ cũng đáng kinh ngạc. 

 Giờ đây tinh không mênh mang đã trở nên náo nhiệt. 

 Rất nhiều tu sĩ đi qua còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Thành và thanh niên áo trắng xô ngã, còn chưa đứng vững đã bị bốn người phía ông lão béo va vào lăn quay ra đất. 

 “Thế này là thế nào?” 

 “Hai Thánh Nhân, hai Chuẩn Thánh đuổi theo hai cảnh giới Hoàng?” 

 “Tốc độ của hai cảnh giới Hoàng kia thực sự đáng gờm!” 

 Các tu sĩ theo dõi từ xa đều tự giác trốn đi thật xa, tiếng bàn tán vang lên không ngớt. 

 “Ầm! Bùm!” 

 Không lâu sau, tiếng nổ ầm ĩ vang vọng khắp cả tinh không. 

 Phía lão béo đã xuất chiêu, như ăn phải thuốc súng, đuổi theo suốt chặng đường. 

 Diệp Thành và thanh niên áo trắng vừa chạy vừa né tránh như bị hắt máu gà. 

 Cứ thế, một đuổi một chạy suốt một ngày một đêm. 

 Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau Diệp Thành và thanh niên áo trắng mới cùng nhau bay vào một cổ tinh rộng lớn, hai người lần lượt bay vào một toà cổ thành trên cổ tinh. 

 “Biến!” 

 Thanh niên áo trắng vừa mới vào cổ thành đã biến thân thành một con chó lớn màu vàng. 

 “Biến!” 

 Diệp Thành cũng thi triển thuật biến thân nhưng lại liếc nhìn thanh niên áo trắng, ban đầu hắn định biến thành một ông già nhưng thế nào lại biến thành một con chó lớn màu vàng như thanh niên áo trắng, không để ý một chút là bị lừa ngay. 

 Hai người co giò chạy tới một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo bên đường, rất tự giác nằm xuống đó, che giấu khí tức tu sĩ rồi dùng thần thông huyền bí che giấu bản tướng của mình. 

 Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp, hai người vừa nằm xuống thì phía ông lão béo và Cô Lam đã đuổi tới nơi, nhưng không thấy bóng dáng Diệp Thành và thanh niên áo trắng đâu. 

 “Đi đâu rồi!” 

 Ông lão béo nhìn xung quanh. 

 Cô Lam và hai người kia cũng vậy, thần thức bao phủ cả cổ thành nhưng không ai chú ý tới Diệp Thành và thanh niên áo trắng dưới gốc cây xiêu vẹo, theo quan điểm của họ ai lại biến thành chó như thế! 

 Dưới gốc cây, Diệp Thành dùng móng vuốt của chó gãi lông trên đầu. 

 Bộ dạng này của hắn thật sự rất choán mắt. 

 Hắn đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể, Hoàng đế Đại Sở uy danh lẫy lừng, Thánh chủ Thiên Đình khí thế bát hoang mà lại biến thành một con chó vàng, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì anh minh một đời của hắn sẽ mất hết! 

 Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại đen mặt nhìn tên thanh niên áo trắng, chính là tên này, biến thành cái gì không được lại biến thành chó, để hắn trong lúc lơ là cũng bị biến thành chó theo. 

 So với hắn, tên thanh niên áo trắng lại rất bình tĩnh, vừa gãi lông chó vừa nhìn Diệp Thành, nháy mắt hỏi: “Nào, nói cho ca ca biết sao hai Thánh Nhân kia lại đuổi theo ngươi?” 

 “Ngươi nói trước đi, sao hai Chuẩn Thánh kia lại đuổi theo ngươi?”, Diệp Thành nhìn hắn ta. 

 “Ta ngủ với thần nữ nhà họ”, tên thanh niên áo trắng nói xong thì lấy móng chó vuốt lông chó trên đầu, tuy trong hình dáng của chó nhưng vẻ mặt lại rất đê tiện. 

 “Ta thích ngươi rồi đấy”, Diệp Thành nghiêm túc nói. 

 “Ngươi thôi đi, sao bọn họ lại đuổi theo ngươi?” 

 “Ta ngủ với thần tử nhà bọn họ”. 

 “Woa!”, tên thanh niên áo trắng lập tức đưa móng chó ra cầm lấy móng chó của Diệp Thành: “Ngươi còn lợi hại hơn ta nữa”. 

 “Chia nhau ra tìm”, khi hai người nói chuyện thì phía ông lão béo đã chia nhau ra, Cô Lam đến một cổ thành khác, hai Chuẩn Thánh cũng tới hai cổ thành khác. 

 Trong cổ thành này chỉ còn lại một mình ông lão béo, đôi mắt to sáng rực đang tia từng tấc đất trong cổ thành. 

 Diệp Thành vẫn nằm bò trên đất, đôi mắt chó nhìn chằm chằm hông của ông ta, nơi đó có một túi đựng đồ đầy bảo bối, đó là túi đựng đồ của hắn. 

 May mà Hỗn Độn Thần Đỉnh ở trong thần hải, nếu không đúng là tổn thất lớn. 

 Dù Diệp Thành rất muốn lao ra cướp, nhưng thực lực của ông ta còn hơn Thị Huyết Lão Ma, huống hồ nữ tử áo xanh tên Cô Lam kia còn ở ngay cổ thành gần đó. 

 Một đấu hai, hiển nhiên hắn không giải quyết được, không cẩn thận khéo lại bị bắt lần nữa. 

 “Bất lực thật!” 

 Diệp Thành vò đầu bứt tai, không thể thi triển Thiên Đạo, đúng là bị hạn chế đủ đường. 

 Tên thanh niên áo trắng sờ cằm, nháy mắt nhìn Diệp Thành: “Hay là chúng ta chơi con chó cái kia đi?” 

 “Nơi đó còn có phân đấy, ngươi ăn không?” 

 “Đừng đùa nữa, ta nói thật mà”. 

 “Cút”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.