Tiên Võ Đế Vương

Chương 1747:  Tiền bối quá khen rồi! 



Minh Vương lão tổ bị tiêu diệt, tinh không hiếm khi được yên bình. 

 Các tu sĩ lão bối nhìn nơi này không khỏi cảm khái, bọn họ đã tận mắt chứng kiến một Thánh Nhân bị trảm diệt. 

 Rất nhiều người hít vào một hơi thật sâu, trong lòng như trút được gánh nặng. 

 Trận chiến này kẻ mạnh của Minh Vương Tông đã hoàn toàn bị nhấn chìm, Minh Vương lão tổ cũng bị trảm sát, Minh Vương Tông hành đạo hàng nghìn năm ở Huyền Thiên Tinh Vực cũng bị diệt vong theo dòng chảy lịch sử. 

 Nhưng nào ai ngờ rằng trận chiến này lại vì một nữ tử mà nên. 

 Nếu không phải vì Nguyệt Trì Huân thì Diệp Thành cũng không lôi theo thần tử Minh Vương, càng không đại náo Minh Vương Tông và thêm nhiều chuyện khác sau đó. 

 Không biết nếu để Minh Vương Tông biết được nguyên do của mọi việc thì liệu có cầu xin trời cao cơ hội làm lại hay không, nếu có thể quay ngược thời gian thì bọn họ chắc chắn sẽ không đụng tới Vân La Tinh làm gì. 

 Diệp Thành thu lại Hỗn Độn Thần Đỉnh, cơ thể hắn lảo đảo, khoé miệng còn có máu trào ra. 

 Hậu sinh khả uý! 

 Lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười ôn hoà đặt bàn tay lên vai Diệp Thành, pháp lực Thánh Nhân tinh tuý đẩy vào cơ thể hắn. 

 Tiền bối quá khen rồi! 

 Diệp Thành ho hắng, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy, nhà họ Mạc bị công phá căn bản đều do hắn. 

 Đây không phải là lời khen! 

 Lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười nhưng không khỏi tỏ ra bất ngờ, tu vi cảnh giới Hoàng mà đã có sức chiến đấu sánh ngang Thánh Nhân, điều này khiến ông ta cảm thấy mới lạ. 

 Lão tổ nhà họ Mạc rất cảm kích về hành động của Diệp Thành, trước đó ông ta độ kiếp, chắc chắn khó có thể vượt qua đạo quan đó nhưng vì câu nói của Diệp Thành miws khiến ông ta nghịch thiên niết bàn trong tuyệt cảnh. 

 Cũng chính vì vậy mà một Thánh Nhân như ông ta mới mạnh hơn Minh Vương lão tổ thành danh đã lâu. 

 Một điểm khác đó là Diệp Thành thay nhà họ Mạc chặn Minh Vương lão tổ để tranh thủ thời gian quý báu cho ông ta đột phá và cho sự sinh tồn của nhà họ Mạc, chỉ cần hai điểm này thôi nhà họ Mạc đã nợ hắn cả hai món ân tình lớn rồi. 

 Cả hai người sóng vai rẽ ngang qua bầu trời. 

 Không lâu sau đó, các lão bối của Nam Thiên Tinh tới đông như nêm, tất cả đều ra khỏi tiên sơn nghênh đón. 

 Thế rồi mùi hương của rượu phảng phất khắp cả tiên sơn, vừa để chúc mừng lão tổ nhà họ Mạc tiến giới thành Thánh Nhân, vừa cảm ơn Diệp Thành đã giúp nhà họ Mạc vượt qua cửa ải khó khăn này. 

 Cảnh tượng tiệc rượu vô cùng nào nhiệt. 

 Diệp Thành đương nhiên là trung tâm của mọi sự chú ý, cảnh giới Hoàng đối đầu với Thánh Nhân, là một sự việc mà trước nay chưa từng có, sự tồn tại của Diệp Thành khiến bọn họ có lý do tin rằng hắn chính là một thần thoại của hậu thế. 

 Lúc này, Diệp Thành đang hỏi các lão bối của nhà họ Mạc về Côn Luân Hư, có điều, điều khiến hắn cảm thấy nuối tiếc đó là không một ai biết. 

 Cho tới đêm khuya, tiệc rượu mới tàn. 

 Về tới tiên sơn thì Hoa Vân và Chu Ngạo cùng Nguyệt Trì Huân đã đến, bọn họ nhìn hắn như nhìn một con quái vật. 

 Bình thường thôi mà! 

 Diệp Thành chỉnh lại y phục một cách tự nhiên. 

 Hoa Vân mỉm cười lắc đầu đưa ra một cái túi đựng đồ, đó chính là món đồ mà nhà họ Mạc tặng cho hắn. 

 Diệp Thành đương nhiên sẽ không khách khí. 

 Phải nói là nhà họ Mạc rất có lực, bảo bối bên trong túi đựng đồ hết sức phong phú, pháp khí, đan dược, bí quyển, nguyên thạch, cần gì có nấy, bên trong đó đương nhiên không thể thiếu tinh không đồ mà Diệp Thành cần. 

 “Đã ở đây cả rồi thì cho mọi người đi xem thứ thú vị của một tông”, Diệp Thành cất túi đựng đồ sau đó mỉm cười thần bí với ba người. 

 “Ngươi nói thú vị thì chắc chắn là thú vị rồi”. 

 “Hắn tiến bộ nhiều đó”, Diệp Thành toét miệng cười, phất tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh và lôi con lợn bị phong cấm trong đó ra. 

 Thấy con lợn này, mấy người phía Chu Ngạo chợt thẫn thờ. 

 Nếu nói về con lợn này thì quả thật rất khác thường, sau khi được thả ra, nó ngoáy tít cái mông chắc mẩy chạy tới chạy lui, không có bắp cải trắng, nó chỉ đành đào bới từng lùm hoa cỏ, một bụi hoa cỏ đang yên ổn đã bị nó vùi cho nát tươm. 

 Mấy người phía Chu Ngạo tỏ ra rất kì quái, tiếp đó bọn họ lần lượt nhìn sang Diệp Thành, đây là người chuyển kiếp sao? 

 Diệp Thành mỉm cười không nói gì, một đạo tiên quang được hắn gảy ra bay vào đầu con lợn kia. 

 Éc...! 

 Thế rồi tiếng lợn kêu ré lên, nó lập tức nằm xuống dãy dụa như thể đau đớn lắm, đâu còn sức mà vùi hoa vùi cỏ, nước mắt chảy dài. 

 Phía Chu Ngạo lần lượt nhìn sang, có lẽ vì con lợn này nên cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa nhìn ra đây là ai chuyển kiếp. 

 Không biết mất bao lâu con lợn mới ngừng thét. 

 Chỉ thấy nó đứng dậy, đôi mắt to tròn đảo sang nhìn phía Diệp Thành rồi lại nhìn cơ thể của bản thân mình, sau đó một tiếng gằn đầy bá khí vang vọng gắp nhà họ Mạc: Mẹ kiếp! 

 Thú vị đấy! 

 Chu Ngạo quỳ xuống vừa xoa cằm vừa tặc lưỡi nhìn con lợn như nghe ra là ai chuyển kiếp sau tiếng gằn của nó, trong kí ức của hắn, người có thể gằn bá đạo như vậy cũng chỉ có một người, ồ không đúng, nói chính xác là một “đống”. 

 “Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?” 

 “Sao ta vẫn còn sống?” 

 “Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?” 

 “Sao ta lại biến thành con lợn?” 

 “Mẹ kiếp, còn nhìn cái gì, mau cho lão tử biến thành người”, tính khí của con lợn kia cũng không vừa, nó gằn lên chấn động thiên địa khiến bao nhiêu người nhà họ Mạc tỉnh mộng. 

 Lại nhìn sang phía Diệp Thành, bọn họ đã lấy ra kí ức thuỷ tinh đem cảnh tượng vui mắt vui tai này ghi lại, vừa ghi vừa nói với giọng đầy ý tứ: “Việc này quay về có thể nói cả một đời”. 

 “Hoá thành người, cho lão tử hoá thành người”, con lợn mặt mày tối sầm lại, dụi dụi về phía chân của Diệp Thành. 

 “Hoá, hoá, hoá, chẳng phải tới rồi sao?”, Diệp Thành cất đi kí ức thuỷ tinh thạch rồi gảy ra tiên quang. 

 Sau khi tiên quang bay vào, trên người con lợn bốc lên làn khó xanh, nó nhanh chóng biến thành hình người. 

 Nói về hình người mà nó hoá thành thì mặc dù không cao nhưng trông lại rất béo, vừa béo vừa trắng, tai to mặt lớn, béo núc ních, người biết thì còn biết là một con người, người nào không biết thì còn tưởng là cái đụn thịt. 

 Điều đáng nói là cái “cậu nhỏ” của hắn quả là nhỏ. 

 Không sai, con lợn này chính là Hùng Nhị. 

 Woa! 

 Trên tiên sơn vang lên âm thanh gào khóc thảm thiết. 

 Tên đó khóc rồi, thật sự đã bật khóc, vả lại còn vừa khó vừa bôi nước mũi lên người nhóm Diệp Thành. 

 Ở bên, Nguyệt Trì Huân cảm thấy có phần ái ngại, cảnh tượng tình cảm không hề xuất hiện, còn những cảnh tượng nhìn khó chịu này lại không hề ít. 

 Đêm khuya, Hoa Vân và phía Chu Ngạo xuống núi. 

 Trên đỉnh núi, chỉ còn lại Diệp Thành và Hùng Nhị, bọn họ là những người bạn đầu tiên của nhau, mỗi người cầm một vò rượu ngẩng đầu nhìn trời cao, từng vì sao lấp lánh kia như từng bóng hình quen thuộc, vì sao băng lướt qua trên bầu trời như năm tháng nào đó một đi không trở lại. 

 Hùng Nhị là người cảm khái nhất, sao hắn có thể ngờ được kiếp này còn có luân hồi, và sao hắn có thể ngờ nổi mình còn có thể gặp lại người của kiếp trước. 

 Diệp Thành không khiến bọn họ thất vọng, hắn có thể trảm sát Đại Đế, bảo vệ sơn hà, cũng không uổng bọn họ liều mạng để bảo vệ hắn, giúp hắn hoàn thành trận chiến nghịch thiên đó. 

 Gặp lại ở nơi xa lạ là một cảnh tượng khiến người ta phải cảm động. 


 “Như Huyên”, Hùng Nhị cầm túi thơm trong tay, nước mắt dàn dụa, một người trước nay vẫn tỏ ra không đáng tin như hắn lúc này lại rơi nước mắt và từng giọt nước mắt như mang theo bao nỗi niềm, cả trăm năm trời, kiếp trước và kiếp này giống như một giấc mơ, mặc dù tỉnh lại nhưng kí ức sâu đậm nhất vẫn là về người con gái mà hắn yêu thương nhất. 

 “Rất nhiều việc tự ngươi nghiệm sẽ hiểu”, Diệp Thành đẩy thần thức truyền cho Hùng Nhị, những gì Hùng Nhị muốn hỏi như việc của Đại Sở hay người chuyển kiếp tới kiếp này đều là việc thứ yếu, quan trọng nhất là hắn vẫn muốn biết về Đường Như Huyên. 

 “Đa tạ”, Hùng Nhị lần đầu tiên nhìn thẳng Diệp Thành, mỉm cười với những giọt nước mắt lăn dài. 

 “Ta vẫn thích đức hạnh mặt dày của ngươi hơn”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.