Tiên Võ Đế Vương

Chương 1717: Lão già chết tiệt! 



Phụt! 

 Thánh huyết bắn tung toé, Thánh thể của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, rơi khỏi tinh không. 

 Thánh Nhân áo bạc giơ tay, tóm Diệp Thành tới trước mặt, Diệp Thành đã mất đi hơi thở, chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo. 

 Hoàn thành nhiệm vụ! 

 Thánh Nhân áo bạc cười nham hiểm, đang định quay về nhưng vừa đi được một bước, ông ta lại dừng lại, nhìn Thánh thể Diệp Thành rồi lại nhìn tinh không phía trước, khoé miệng nhếch lên tạo thành nụ cười giễu cợt. 

 Chừng ba giây sau, Thánh Nhân áo bạc kéo theo Thánh thể của Diệp Thành biến mất ở đây, nhưng thay vì hội tụ cùng Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân áo đen, ông ta bay về hướng tinh không ngược lại. 

 Mục đích của ông ta rất đơn giản, đó là độc chiếm chiến lợi phẩm. 

 Hoang Cổ Thánh Thể là sự tồn tại thế nào? Huyết mạch nghịch thiên, trăm nghìn năm không có một người, toàn thân đều là bảo bối, đó là bảo vật vô giá, sao phải chia cho hai người kia? 

 Tinh không bị tàn phá này vì sự rời đi của ông ta mà trở nên vô cùng yên tĩnh. 

 Không biết bao lâu sau mới có tu sĩ đến thăm dò, hơn nữa không chỉ một nhóm, sau khi nhìn thấy tinh không bị tàn phá, họ không khỏi rùng mình rồi đi về bẩm báo. 

 Đây là một thế giới mây mù bao phủ, kỳ lạ quái dị, mang lại cho người ta vô vàn suy nghĩ sâu xa. 

 Diệp Thành ở trong đó, thế giới này là Tiên Hư giới, là thế giới ý thức của Tiên Luân Nhãn, hắn vẫn chưa chết, trước khi bị Thánh Nhân áo bạc tuyệt sát, nguyên thần của hắn đã trốn vào Tiên Hư giới này. 

 Lão già chết tiệt! 

 Diệp Thành ngước mắt lên nhìn Thánh Nhân áo bạc, hắn thấy khuôn mặt già nua dữ tợn khiếp người cùng với đôi mắt đầy vẻ tham lam. 

 Không biết bao lâu sau mới thấy Thánh Nhân áo bạc đáp xuống một cổ tinh. 

 Cổ tinh này không nhỏ, lớn hơn Vọng Cổ Tinh một chút nhưng lại không có sự sống, có thể nói là không một ngọn cỏ, không có dấu hiệu của sự sống, vạn vật lọt vào tầm mắt đều là vùng đất cháy. 

 Thánh Nhân áo bạc đáp xuống, bay vào một dải núi hoang vu, đặt thi thể Diệp Thành xuống. 

 Sau đó ông ta lấy ra chín mươi chín trận cờ, bày ra trận văn dày đặc kín mít, trận cờ nối liền hình thành một trận văn huyền diệu, sợ bị người khác phát hiện. 

 Xong việc, Thánh Nhân áo bạc mới tới bên Diệp Thành. 

 Ông ta không dung hợp vào cơ thể Diệp Thành luôn, mà lấy lư luyện đan ra, cho thi thể Diệp Thành vào trong rồi kiểm soát ngọn lửa nguyên thần bao quanh thân thể Diệp Thành, xem ra là muốn tôi luyện Thánh thể của hắn. 

 Thấy vậy, Diệp Thành vừa hồi nguyên thần định cho Thánh Nhân áo bạc chiêu lớn chợt nở nụ cười, có người muốn tôi luyện tu bổ Thánh thể của hắn, đương nhiên hắn cầu còn không được. 

 Thánh Nhân áo bạc không biết Diệp Thành vẫn còn sống, hiện giờ ông ta chỉ nghĩ đến việc khôi phục Thánh thể của Diệp Thành. 

 Ông ta cực kỳ hào phóng, cho rất nhiều linh dược và bảo vật thiên địa vào lư luyện đan, luyện thành Thánh thể của Diệp Thành, nếu đã định dung nhập Thánh thể thì đương nhiên phải chịu đầu tư bảo bối. 

 Dưới sự tôi luyện của ông ta, Thánh thể của Diệp Thành nhanh chóng phục hồi, các vết thương đã lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. 

 Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự. 

 Để càng hoàn mỹ hơn, Thánh Nhân áo bạc đã dốc sạch vốn liếng, Diệp Thành ở trong Tiên Hư giới nhìn mà tặc lưỡi, có rất nhiều linh bảo hắn chưa được thấy bao giờ, thứ nào cũng là trân bảo quý hiếm. 

 Cảm ơn ông nhiều lắm! 

 Trong Tiên Hư giới, Diệp Thành nở nụ cười nhạo báng, chờ Thánh Nhân áo bạc khôi phục lại cơ thể cho mình xong, hắn sẽ xông ra cho ông ta một bất ngờ. 

 Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống. 

 Trên vùng tinh không, Đông Dương và Thanh Nguyệt cùng với Thánh Nhân áo tím, Thánh Nhân áo đen đều đã chật vật, thảm hại. 

 Họ đã ngừng chiến, Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân áo đen đã chạy trốn, đuổi theo Thánh Nhân áo bạc, tốc độ của Đông Dương và Thanh Nguyệt cũng cực nhanh, lan rộng thần thức tìm kiếm Diệp Thành suốt chặng đường. 

 Nhưng họ tìm và gọi mãi cũng không thấy Thánh Nhân áo bạc và Diệp Thành. 

 Khốn kiếp! 

 Thánh Nhân áo tím phẫn nộ, dường như đã nghĩ đến một khả năng. 

 Khốn nạn! 

 Thánh Nhân áo đen cũng chửi, Thánh Nhân áo bạc không hội họp với họ đã nói lên tất cả, lão già đó chắc chắn đã chiếm được Hoang Cổ Thánh Thể rồi bỏ đi, muốn độc chiếm chiến lợi phẩm. 

 Khuôn mặt cả hai đều hung dữ, sát khí thông thiên, đường đường là Thánh Nhân mà lại bị lừa. 

 So với bọn họ, sát khí của Đông Dương và Thanh Nguyệt cũng lan ra vô tận, hơn nữa họ đều cho rằng khả năng cao Diệp Thành đã gặp bất trắc, một cảnh giới Chuẩn Hoàng bị Thánh Nhân đuổi giết, cơ hội sống sót gần như bằng không. 

 Tất cả đều vì các ngươi! 

 Đông Dương cũng tức giận, lao về phía Thánh Nhân áo tím. 

 Đúng là đáng chết! 

 Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng phẫn nộ, lao về phía Thánh Nhân áo đen. 

 Thấy vậy, Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân áo đen lập tức lùi ra, chiến lợi phẩm Hoang Cổ Thánh Thể đã bị lấy mất, bọn họ làm gì còn tâm tư chiến đấu nữa? Đánh tiếp cũng không có ý nghĩ gì, chỉ bị thương thêm mà thôi. 

 Đi đâu! 

 Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử không chịu bỏ qua, mang theo sát khí ngút trời đuổi theo. 

 Các ngươi thật sự định không chết không dừng lại à? 


 Trong trận chiến này, bọn họ không thu hoạch được gì không nói, còn bị thương khắp người, chọc giận hai Thánh Nhân phát điên, còn động đến nhân vật lớn của Thiên Phủ Thần Triều, đây là một vụ giao dịch mất cả chì lẫn chài. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Tinh không tĩnh lặng lại dậy sóng, cuộc hỗn chiến của bốn Thánh Nhân cực kỳ hào hùng, họ đi qua nơi nào, các tu sĩ trên cổ tinh đều không dám ló đầu, tế ra kết giới hộ sơn, sợ bị ảnh hưởng sóng âm. 

 Nhìn từ xa, rất nhiều nơi trên vùng tinh không này đã trở thành những vùng hỗn loạn, bốn Thánh Nhân đi qua nơi nào, nơi đó có thể nói là bị tàn phá nghiêm trọng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.