Tiên Võ Đế Vương

Chương 1711:  Khốn kiếp! 



Đêm đến mọi thứ chìm vào yên tĩnh. 

 Tiên trì Lăng Tiêu vẫn dập dờn sóng nước, tiên quang chói lọi. 

 Diệp Thành hãy còn khoanh chân ngồi đó như lão tăng đang ngồi thiền, Bích Du ở bên cũng giống hắn, chìm vào trạng thái tĩnh lặng, cả hai người đắm mình dưới ánh trăng và sao tạo thành bức tranh thật nhẹ nhàng. 

 ………. 

 Khốn kiếp! 

 Sâm La Tinh về đêm lại không hề yên bình, thần tử Quỷ Hoàng bị đánh thêm thảm gào lên phẫn nộ, tiếng gào thét chấn động khắp đại điện, uy lực của hắn khiến người ta phải run rẩy. 

 Bên dưới là cả toán người quỳ phục không dám thở to. 

 Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì bọn họ cũng không dám tin thần tử Quỷ Hoàng lại có thể bị đánh thê thảm tới mức này. 

 Nên biết rằng thần tử Quỷ Hoàng đã dung hợp tinh cốt cùng kì, đó là huyết cốt của cùng kì, đầu thai hoán cốt, khả năng chiến đấu mạnh mẽ, ấy vậy mà một tu sĩ ở cảnh giới Hoàng lại bị một cảnh giới Thiên đánh tới mức thê thảm. 

 Đôi mắt của thần tử Quỷ Hoàng hằn lên từng tia máu, sát khí đằng đằng: “Lăng Tiêu Cung được lắm, dám ép ta”. 

 “Tông chủ, vậy chúng ta…” 

 “Truyền lệnh thưởng chín mươi triệu cho ai lấy được đầu Diệp Thành”, bên trong đại điện của Quỷ Hoàng Tông vang lên âm thanh gằn phẫn nộ, sát khí ngút trời, cả đại điện bị phủ lên một lớp hàn băng. 

 ……… 

 Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng. 

 Ánh nắng ban sớm chiếu rọi khắp Lăng Tiêu Cung như khiến vì cổ tinh này khoác thêm lớp tiên y rực rỡ. 

 Tiên tử của Lăng Tiêu Cung bước ra khỏi động phủ hít thở tinh hoa nhật nguyệt. 

 Điều đáng nói là cho dù là trưởng lão hay đệ tử thì sau khi bước ra khỏi động phủ đều nhìn ngay về nơi sâu nhất của Lăng Tiêu Cung như thể nhìn được tiên trì Lăng Tiêu dù cách đó rất xa. 

 Dù đã qua một đêm nhưng sự việc hôm qua vẫn để lại dư vị trong lòng mọi người. 

 Đó là trận đại chiến hết sức đặc sắc, nhất định sẽ khiến Lăng Tiêu Cung thất sách còn Diệp Thành nhất định trở thành chàng rể nổi trội nhất cả hàng chục triệu năm nay của Lăng Tiêu Cung, hắn là một truyền thuyết. 

 Ừm? 

 Khi tất cả mọi người đưa mắt nhìn thì tiên trì ở nơi sâu nhất của Lăng Tiêu Cung có một luồng thần quang màu vàng kim xuyên lên thiên tiêu. 

 Đột phá rồi sao? 

 Cung chủ Lăng Tiêu ngỡ ngàng nhìn thiên tiêu, đó là một đạo kim quang lan rộng ra hoá thành dị tượng khổng lồ, có thần long xoay quanh, có tiếng phượng hoàng hí, có bạch hổ gầm gào. 

 Cảnh tượng hoành tráng, bốn thần thú hư ảo đứng trên chư thiên khiến nhiều người kinh ngạc, bọn họ chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng thế này. 

 Lúc này, cung chủ Lăng Thiêu cũng bay lên trời cùng các trưởng lão bay về phía tiên trì. 

 Lăng Tiêu tiên trì không hề bình lặng, dòng nước thanh khiết không ngừng dậy sóng, tiên quang chiếu rọi chư thiên, xung quanh Diệp Thành hình thành nên một vòng xoáy lớn. 

 Ở chính giữa vòng xoáy, Diệp Thành vẫn nhắm mắt ngồi đó, toàn thân lưu quang loé sáng, thần quang chiếu rọi tứ phương. 

 Vết thương của hắn đã liền lại nhờ có sự tẩy luyện của tiên trì, đó là cơ duyên khiến Diệp Thành chưa kịp phản ứng lại. 

 Bên ngoài tiên trì, nhóm người phía cung chủ Lăng Tiêu đã đáp xuống, vẻ mặt ai nấy hết sức thú vị. 

 Đó là tiên trì của Lăng Tiêu Cung, bên trong có vô số thần dược do các tiền bối tìm kiếm nhưng lúc này đã bị Diệp Thành hút trọn, kết tinh bao đời nay đã chẳng còn lại gì khiến người ta không khỏi xót xa. 

 Ta đưa hắn ra ngoài! 

 Một trưởng lão lập tức lên tiếng, nói rồi bước vào tiên trì. 

 Thôi bỏ đi! 

 Cung chủ Lăng Tiêu lắc đầu, Diệp Thành đang đột phá, nếu lúc này đưa hắn ra ngoài thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng, tiên trì đã mang lại cơ hội cho hắn thì thân là cung chủ bà đương nhiên sẽ không ngăn cản. 

 Vả lại Diệp Thành còn là con rể của Lăng Tiêu Cung, nếu đưa hắn ra ngoài vào lúc này thì không được hợp lòng người cho lắm. 

 Quan trọng nhất là cung chủ Lăng Tiêu rất biết nhìn người, bà đã nhìn ra tiềm lực của Diệp Thành, nếu Hoang Cổ Thánh Thể trưởng thành hơn nữa thì nhất định sẽ có thể gánh vác cả vạn cổ, đó đương nhiên là chuyện tốt đẹp với Lăng Tiêu Cung. 

 Đây có lẽ là nhân quả trời định! 

 Lăng Tiêu cung chủ mỉm cười không có ý định ngăn cản nên các trưởng lão không ai xông vào. 

 Hự! 

 Trong không gian như có thứ gì đó nứt vỡ. 

 Tiếp đó, một luồng tiên quang chói lọi hiển hiện từ phần đầu của Diệp Thành sau đó xuyên vào thiên tiêu, hoá ra cảnh tượng vạn vật, đại hà sơn nhạc, cây cổ thụ chọc trời giống như một thế giới thực với đại khí dồi dào. 

 Đó là hỗn độn đạo của Diệp Thành, ngoại đạo xuất hiện bên ngoài, hỗn độn vạn vật thế giới. 

 Tiên trì Lăng Tiêu lại lần nữa sục sôi, từng làn nước dội vào cơ thể Diệp Thành, thấm vào cơ thể hắn. 

 Diệp Thành như không chối từ, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể hấp thu tiên khí và tinh nguyên dồi dào giống như thuỷ triều, giống như biển cả điên cuồng trút vào cơ thể hắn, sau một vòng chảy xuôi thì trút vào đan hải của hắn. 

 Khí tức Diệp Thành mạnh mẽ thấy rõ, thánh huyết sục sôi như có ngọn lửa đang thiêu đốt, thánh thể với huyết mạch mạnh mẽ khiến phía cung chủ Lăng Tiêu cảm thấy áp lực bội phần, đó chính là uy thế của huyết mạch nghịch thiên. 

 Cho tới khi màn đêm buông xuống thì thiên địa này mới yên tĩnh trở lại. 

 Tiên quang vạn đạo lần lượt thu về cơ thể Diệp Thành còn hắn từ từ từ mở mắt. 


 Khoé miệng Bích Du khẽ mỉm cười như thể biết được Diệp Thành đã đột phá nhưng cô không tỉnh lại, ý thức và nguyên thần của cô vẫn đang dung hoà trong tiên trì, chưa tới thời hạn thì không thể mở mắt. 

 Cũng nhờ có tiên trì tẩy luyện mà cô trở thên bất phàm hơn, tiên hà toàn thân lấp lánh, không nhuốm bụi trần, đặc biệt là huyết mạch và nguyên thần đều đang thoát biến trong khi tôi luyện, mở ra thần tàng mới. 

 Không tồi! 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn không làm phiền Bích Du mà quay người bước ra khỏi tiên trì.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.