Tiên Võ Đế Vương

Chương 1691: Lại là một ván cược lớn



“Không ngờ lại có độn giáp thiên tự”, Diệp Thành lẩm bẩm, hai mắt sáng rực, hắn quyết tâm phải có được lư đồng này, cho dù phải dốc hết gia sản cũng muốn có, đó mới là thần vật trong thần vật vô thượng. 

 “Bảo bối”, bên dưới vang lên những câu cảm thán không ngớt. 

 “Đúng là phi thường”, rất nhiều người tinh mắt đã nhìn ra điều khác thường của lư đồng. 

 “Lư đồng Thiên Thuẫn, giá khởi điểm năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, giọng của Trường Thiện Chân Nhân lại vang lên. 

 “Sáu trăm nghìn”, Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời, giọng của Diệp Thành đã tiếp lời. 

 “Xong, chúng ta hết cơ hội rồi”, mọi người lại thở dài, đều nhìn về nhã gian của Hoa Thiên, Diệp Thành đã ra tay rồi ngươi còn chờ gì nữa, đứng dậy đấu tiếp đi! 

 Nhưng mọi người chờ rất lâu cũng không thấy âm thanh nào phát ra từ căn nhã gian đó. 

 Hoa Thiên trong nhã gian ấy vẫn đang bị giam cầm, tuy rất thành thực nhưng hai mắt lại đỏ như máu, cực kỳ hung tợn, sát khí vô tận, nếu không có trưởng lão theo dõi thì hắn ta nhất định sẽ lại đứng dậy đấu tiếp. 

 Hai trưởng lão của Thần Triều đứng ở hai bên như tượng đá, thi thoảng lại liếc nhìn Hoa Thiên. 

 Hai người họ được cấp trên cử tới, mục đích là trông trừng thần tử của mình. 

 Thế lực bí ẩn uỷ thác cho Vọng Cổ Tinh đấu giá, tiền hoa hồng họ đưa đương nhiên không ít, nhưng cũng không đủ cho ngươi phung phí như thế. 

 Bên dưới, Trường Thiện Chân Nhân liếc nhìn phía trên, sau đó chậm rãi nói: “Lăng Tiêu Cung đưa ra giá sáu trăm nghìn, có ai muốn tăng giá không?” 

 “Muốn tăng nhưng không dám”, có người ngoáy tai. 

 “Muốn tăng nhưng sợ bị chơi xỏ”, có người ngoáy mũi. 

 “Sâu sắc”, hai câu nói đơn giản đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt. 

 Không ai ở đây không biết Lăng Tiêu Cung là sự tồn tại thế nào, đó là một trong ba thế lực khổng lồ ở tinh vực này, dám cướp đồ với họ ngoài Thiên Phủ Thần Triều và Quỷ Hoàng Tông thì sợ là không còn ai nữa. 

 Mà mọi người ở đây cũng nhìn thấy rất rõ, Diệp Thành thực sự xứng danh là thần chơi xỏ, thần tử Thần Triều Hoa Thiên là một ví dụ điển hình, bị chơi đến mức nôn ra ba lít máu. 

 Vì thế bầu không khí tại hiện trường trở nên khá gượng gạo, buổi đấu giá vốn nên sôi nổi nhưng bây giờ lại trở nên im ắng, rõ ràng là pháp khí đáng giá mấy triệu nguyên thạch nhưng không ai dám theo. 

 Vẻ mặt Trường Thiện Chân Nhân cũng trở nên ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên ông ta gặp cảnh tượng kỳ quái thế này. 

 Trong nhã gian, Diệp Thành không khỏi bật cười, kết cục thế này là tốt nhất. 

 Bích Du cũng cười, cô cũng hiểu lý do trong đó, như phía dưới nói, ai cũng bị Lăng Tiêu Cung và Diệp Thành doạ sợ. 

 Khụ khụ! 

 Không biết đến lúc nào Trường Thiện Chân Nhân mới ho nhẹ một tiếng: “Lăng Tiêu Cung ra giá sáu trăm nghìn, có ai tăng giá không?” 

 “Một triệu”, Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời, một tiếng cười bỡn cợt từ nhã gian của Quỷ Hoàng Tông chợt vang lên. 

 “Thần tử Quỷ Hoàng định theo à?”, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía đó. 

 “Lúc trước Diệp Thành và Hoa Thiên chiến đấu ác liệt, tên này vẫn luôn im lặng, bây giờ hai người họ đã đấu xong thì hắn lại nhảy ra, xem ra kẻ thù của Diệp Thành đúng là không ít”. 

 “Lại là một màn kịch đặc sắc nữa”. 

 “Lăng Tiêu Cung đấu với Quỷ Hoàng Tông chắc chắn rất thú vị đây”, mọi người đều ngồi thẳng dậy, chuẩn bị theo dõi màn kịch tiếp theo. 

 “Thần tử Quỷ Hoàng cũng muốn chơi sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn nhã gian hướng chéo. 

 “Sao, ngươi có ý kiến à?”, thần tử Quỷ Hoàng tựa vào ghế, cười rất đáng ghét. 

 “Ý kiến thì đương nhiên không dám có, tuỳ thuộc vào khả năng đi”, Diệp Thành cười nhạt: “Ta trả hai triệu”. 

 “Ba triệu”, giọng thần tử Quỷ Hoàng rất thản nhiên. 

 “Bốn triệu”, Diệp Thành lập tức theo, đây là vật hắn quyết tâm có, làm sao có thể từ bỏ. 

 “Mười triệu”. 

 “Mười… Mười triệu?”, bên dưới, mọi người bắt đầu hít khí lạnh. 

 “Một lúc tăng thêm sáu triệu, thần tử Quỷ Hoàng đúng là quyết đoán”. 

 “Lại là một ván cược lớn”. 

 “Mười một triệu”, Diệp Thành ngồi vững vàng trên Điếu Ngư Đài, nhàn nhã nhấp một ngụm trà. 

 “Diệp Thành”, Bích Du lo lắng nhìn Diệp Thành: “Chắc là thần tử Quỷ Hoàng đã nhìn ra cách chơi của ngươi rồi”. 

 “Thiệt thì thiệt thôi, tiếp theo đây ta sẽ cho hắn chơi thoải mái”, Diệp Thành khẽ nói, khoé miệng hiện lên một tia giễu cợt, hắn đã tính ra mức giá cao nhất của thần tử Quỷ Hoàng, hoàn toàn nằm trong phạm vi chi trả của hắn, tiền không phải vấn đề, bởi hắn thật sự muốn độn giáp thiên tự đó. 

 “Hai mươi triệu”, thần tử Quỷ Hoàng lại tăng giá, mọi người bên dưới ngạc nhiên đến mức phụt cả nước trà. 

 “Nhiều hơn mươi một triệu”, Diệp Thành vẫn bình tĩnh. 

 “Ngươi đúng là rất giàu!”, thần tử Quỷ Hoàng hứng thú nhìn nhã gian của Diệp Thành. 

 “Chỉ trách ta quá thích lư đồng đó thôi”, Diệp Thành cười nói nhẹ nhàng. 

 “Nếu ngươi đã muốn có như vậy thì bản thần tử thưởng cho ngươi”, thần tử Quỷ Hoàng cười, để lộ hai hàm răng trắng quỷ dị. 

 “Vậy cảm ơn thần tử nhé”, Diệp Thành cũng cười với vẻ rất bỡn cợt. 

 “Lão phu tính thấy mùi thuốc súng rất nồng”, mấy lão già bên dưới lại bắt đầu giả làm thầy bói. 

 “Lần này thần chơi xỏ làm sao vậy? Hai mươi triệu mà cũng theo”. 

 “Thần chơi xỏ cũng có lúc ngã chứ”. 

 “Hai mươi mốt triệu, có còn ai ra giá nữa không?”, Trường Thiện Chân Nhân nhìn quanh nhưng không có người đáp lại. 

 “Vậy lư đồng Thiên Thuẫn này thuộc về Lăng Tiêu Cung”, Trường Thiện Chân Nhân nói xong thì cất lư đồng, tiếp đó lại vung tay áo, trong tay xuất hiện một bộ bí quyển toát lên vẻ cổ xưa. 

 “Đây là bí pháp quyển trận pháp, ghi lại ba mươi sáu loại pháp trận tấn công, bảy mươi hai pháp trận phòng ngự, giá khởi điểm là một triệu”. 

 “Đúng là phi phàm”, có người lên tiếng, nói xong còn không quên nhìn nhã gian của Diệp Thành, Hoa Thiên và thần tử Quỷ Hoàng. 

 “Một triệu mốt”, trong im lặng đã có người ra giá, thu hút sự chú ý của mọi người có mặt, cũng thu hút sự chú ý của Diệp Thành, vì người ra giá chính là thư sinh nữ giả nam. 

 “Hắn không lên tiếng ta còn suýt quên có người này ở đây”, người ngồi bên cạnh thư sinh đó lẩm bẩm. 

 “Một triệu hai”, sau thư sinh đó lại có người tăng giá, không ngờ lại là Hoá Thiên Lão Tổ. 

 “Hai triệu”, thư sinh lại tăng giá. 

 “Hai triệu mốt”. 

 “Ba triệu”. 

 “Ngươi lợi hại, nó thuộc về ngươi đấy”, Hoá Thiên Lão Tổ hít sâu một hơi, lập tức từ bỏ. 

 “Cảm ơn đạo hữu”, thư sinh ấy nhẹ giọng nói, vẫn lật xem sách cổ, hay nói cách khác từ đầu đến cuối hắn ta chưa từng buông cuốn sách xuống, dường như bỏ ba triệu nguyên thạch ra để mua bộ bí quyển chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. 

 “Người này không đơn giản”, Bích Du trong nhã gian khẽ nói. 

 “Không nhìn ra tu vi của cô ta, chắc chắn không phải Chuẩn Thánh bình thường, thậm chí có thể là Thánh Nhân”, Diệp Thành trầm ngâm. 

 “Đúng là ngoạ hổ tàng long”. 

 “Khẳng định không đơn giản”, Diệp Thành khẽ nói, ánh mắt nhìn thư sinh đó lại càng thâm thuý hơn. 

 “Đúng rồi, lư đồng lúc nãy thật sự đáng giá hơn hai mươi triệu nguyên thạch sao?”, Bích Du hỏi Diệp Thành. 

 “Dù thế nào thần tử cũng nên cẩn thận, mục đích lần này của chúng ta là xương Cùng Kỳ, trước khi nó được đấu giá, thần tử đừng lãng phí nguyên thạch để đấu giá những thứ vô bổ”. 

 “Cần ngươi dạy ta à?”, thần tử Quỷ Hoàng cười khẩy: “Không có bảo vật nào thần tử muốn mà không có được”. 

 “Xương Cùng Kỳ”, trong nhã gian, Diệp Thành đang khép hờ đôi mắt chợt mở mắt ra, khoé miệng mang theo ý cười, hắn đã dùng bí thuật nghe lén được vài điều. 

 “Muốn xương Cùng Kỳ để lột xác, vậy thì chuẩn bị chín mươi triệu nguyên thạch đi”, Diệp Thành thoải mái xoay cổ: “Khiến lão tử bỏ thêm hai mươi triệu, ngươi sẽ phải trả cái giá gấp đôi”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.