Tiên Võ Đế Vương

Chương 1688: Hai tên này điên rồi sao?



“Thiên lôi tử dương, nguồn gốc từ thần phạt, chính là vật trời ban”, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Trường Thiện Chân Nhân đem viên minh châu kia cho lơ lửng giữa hư không, mặc dù bị phong cấm nhưng thiên lôi bên trong vẫn toát lên sức mạnh bá đạo. 

 “Giá thấp nhất là một triệu, bắt đầu đấu giá”, Trường Thiện Chân Nhân lên tiếng. 

 “Một triệu một trăm nghìn”. 

 “Một triệu năm trăm nghìn” 

 “Ta trả hai triệu”, Hoa Thiên lão tổ lại ra tay nhưng ngay sau đó đã bị làn sóng tứ phương nhấn chìm. 

 Không ngờ lại náo nhiệt như vậy, chỉ trong chớp nhoáng mà thiên lôi màu tử dương với giá chào một triệu nguyên thạch đã được đẩy lên bốn triệu nguyên thạch, cái giá này khiến người ta phải choáng váng. 

 Lúc này, cho dù là tu sĩ Chuẩn Thánh thì cũng phải lùi bước, bốn triệu nguyên thạch cho dù là Chuẩn Thánh thì cũng không trụ nổi. 

 Có quá nhiều người lắc đầu, mặc dù thiên lôi tốt nhưng cũng phải có tiền mới được. 

 Trên cao đài, Trường Thiện Chân Nhân tỏ ra rất nhanh nhẹn, chốc chốc lại liếc nhìn về phía gian phòng của Hoa Thiên, thân là tu sĩ Chuẩn Thánh của Thiên Phủ Thần Triều, ông ta đương nhiên biết thiên lôi quan trọng với Hoa Thiên thế nào. 

 Hoa Thiên tỏ ra khá nhàn nhã, vẻ mặt giễu cợt. 

 Trường Thiện Chân Nhân thu lại ánh mắt nhìn xuống bên dưới rồi mỉm cười ôn hoà: “Lần này có ai trả thêm không?” 

 “Ta trả năm triệu”, Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời, một người trung tuổi mặc mãng bào lên tiếng, khí thế hùng hậu mang theo sức mạnh bá đạo, chỉ cần nhìn là biết là tu sĩ Chuẩn Thánh. 

 “Bảo vật của bổn thần tử mà ngươi cũng dám cướp?”, Hoa Thiên lên tiếng, hắng giọng lạnh lùng. 

 “Ta…ta không theo nữa”, người trung tuổi mặc áo mãng bào kia lập tức từ bỏ, mặc dù là Chuẩn Thánh nhưng cũng sợ sức mạnh của Thiên Phủ Thần Triều, dù thiên lôi có mạnh nhưng đoạt được rồi thì chưa chắc đã còn cái mạng mà hưởng thụ. 

 “Giờ thì yên tâm rồi”, những người đang phân vân có nên theo tiếp hay không cứ thế bỏ đi ý định này. 

 “Thần tử Thần Triều ra giá năm triệu, có ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân lại đảo mắt nhìn xuống bên dưới một lượt. 

 “Trưởng lão, có thể giới thiệu món tiếp theo rồi”, Hoa Thiên cười u ám, tiếng cười vang lên, hắn ta điên cuồng như vậy khiến cho rất nhiều người khó chịu, nhưng vì kiêng dè sự lớn mạnh của Thiên Phủ Thần Triều nên người ta không dám lên tiếng. 

 “Nếu vậy, thiên lôi tử dương thuộc về thần…” 

 “Sáu triệu”, Trường Thiện Chân Nhân còn chưa dứt lời thì đã có tiếng nói vang lên gián đoạn. 

 “Lăng Tiêu Cung ra giá”, rất nhiều người ngồi thẳng dậy, bọn họ liếc nhìn vào gian phòng. 

 “Giờ thì có kịch hay xem rồi”, ai nấy sáng mắt lên, trước đó Lăng Tiêu Cung muốn được cửu tiêu thần lộ, Hoa Thiên cũng nhúng tay vào, bây giờ Hoa Thiên muốn có thiên lôi tử dương thì Lăng Tiêu Cung cũng không buông tha. 

 “Diệp Thành”, Hoa Thiên mặt mày tối sầm lại. 

 “Thần tử đại lượng có thể nhường tại hạ thiên lôi này không?”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh không đã”, Hoa Thiên hắng giọng, “ta trả bảy triệu”. 

 “Tám triệu”, Hoa Thiên vừa dứt lời Diệp Thành đã lên tiếng. 

 “Chín triệu”, Hoa Thiên tiếp tục. 

 “Mười triệu”. 

 “Mười triệu một trăm”. 

 “Hai tên này điên rồi sao?”, bên dưới lại vang lên tiếng tặc lưỡi, một triệu rồi lại tăng thêm một triệu, vả lại coi tiền nhẹ như không thế này chắc cũng chỉ có hai tên này mới thế. 

 “Tăng, tăng tiếp”, rất nhiều người xoa tay hào hứng khi thấy màn đấu giá kịch tính. 

 “Mười triệu hai trăm”, Hoa Thiên hắng giọng lạnh lùng. 

 “Hơn ngươi một trăm, mười triệu ba trăm”, Diệp Thành hào hứng nhìn về phía đối diện. 

 “Mười triệu năm trăm”, Hoa Thiên hắng giọng lạnh lùng vả lại chẳng buồn quan tâm tới con số hai triệu, nói xong không quên ném ánh nhìn sắc lạnh về phía đối diện: “Tăng, ngươi tăng cho lão tử xem”. 

 “Hai mươi triệu”, Diệp Thành vặn cổ. 

 “Shhh!”, lời này của Diệp Thành khiến bên dười phải hít vào hơi khí lạnh. 

 “Vốn tưởng rằng Hoa Thiên có thể tăng giá lên hai triệu đã là quá lắm rồi nhưng không ngờ lại gặp một tên thế này”. 

 “Bích Ba tìm đâu ra tên nam tu này vậy, hét giá là hét lên tới cả năm triệu, đúng là không thiếu tiền”, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nhã gian và tỏ rõ tò mò về thân phận của Diệp Thành. 

 “Diệp Thành?”, mặt mày Hoa Thiên tôi độc, hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn giết người. 

 “Dựa vào bản lĩnh của mỗi người thôi, đạo hữu đừng để tổn hại đến thân thể”, Diệp Thành lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo vẻ giễu cợt. 

 “Được, được lắm”, Hoa Thiên phẫn nộ đến mức bật cười, “ta trả hai mươi triệu một trăm”. 

 “Thần tử có lực như vậy thì thiên lôi thuộc về người rồi, đem về nhà hầm canh đi”, Diệp Thành cứ thế từ bỏ, xong xuôi cũng không quên buông thêm một câu nói móc. 

 “Hai mươi triệu một trăm, thật là giàu có”, bên dưới, từng tiếng tặc lưỡi vang lên như làn sóng. 

 “Đây chính là báo ứng”. 

 “Trước đó ngươi khiến Lăng Tiêu Cung bỏ ra mười triệu, lần này thì gặp báo ứng rồi, ngươi phải bỏ ra thêm mười triệu năm, xem ngươi có con coi thường người khác được nữa không?”, có người hắng giọng lạnh lùng, trong lòng không giấu nổi niềm vui. 

 “Lăng Tiêu Cung chơi đẹp lắm”. 

 “Thú vị đấy”, thần tử Quỷ Hoàng cười tôi độc, ánh mắt loé lên cái nhìn bạo tàn. 

 “Ngươi…ngươi điên rồi sao?”, trong nhã gian, Bích Du huých Diệp Thành một cái. 

 “Sao lại hỏi ta như vậy?”, Diệp Thành toét miệng cười. 

 “Ngộ nhỡ hắn từ bỏ giữa đường thì ngươi có bằng ấy tiền để đấu giá không?” 

 “Bích Du, cô cũng coi thường ta quá đấy”, Diệp Thành mỉm cười, “cái việc đào hố cho người ta là thế mạnh của ta, nếu không nắm chắc thì ta cũng sẽ không dám làm, vả lại là do hắn đụng vào ta trước mà”. 

 “Lần nào cũng khiến người khác phải thót tim”, Bích Du cảm thấy có phần sợ hãi. 

 “Yên tâm, ta biết điểm dừng”, Diệp Thành lại mỉm cười, lần đấu giá này hắn đã dùng Chu Thiên Diễn Hoá tính ra cái giá thấp nhất mà Hoa Thiên đưa ra nên mới chơi một vố khiến hắn đau như vậy. 

 “Giết, giết, giết”, Hoa Thiên như con chó điên gào thét, nếu không phải đây là Phách Mại Các thì hắn đã xông lên giết người rồi, bỏ ra thêm mười triệu năm trăm, hắn chưa bao giờ phải chịu thiệt như vậy. 

 “Thần tử bớt giận, tiền tài chỉ là vật ngoài thân”, lão già áo tím vội nói. 

 “Cút”, Hoa Thiên gằn lên, “tìm một nữ tu lại đây cho ta, ngay lập tức”. 

 “Vâng…vâng”, lão già áo tím vội ra ngoài. 

 “Linh long bảo vương tháp được đúc từ diệm tiên kim, từng nhuốm máu phượng hoàng”, bên dưới, buổi đấu giá tiếp tục diễn ra, Trường Thiện Chân Nhân đã đặt một cái tháp nhỏ trong lòng bàn tay, đó chính là pháp khí bất phàm, tiên quang chiếu rọi, thần châu được khảm nạm trên đó hiện lên ánh sáng rực rỡ choán mắt. 

 “Bảo bối, chắc chắn là bảo bối”, bên dưới, từng cặp mắt sáng lên. 

 “Từng nhuốm máu phượng hoàng, có nói khoác quá không?”, có lão tu sĩ lắc đầu cười nói. 


 “Tám trăm nghìn”. 

 Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời thì cái giá của bảo tháp linh long đã được đẩy lên ngay lập tức. 

 Có điều dù buổi đấu giá có rôm rả thế nào thì so với màn cạnh tranh giá của Diệp Thành và Hoa Thiên vẫn còn kém xa, cho tới bây giờ vẫn còn có người tỏ ra khó hiểu, đều là tới để đấu giá mà sao khoảng cách lại cách nhau xa đến vậy. 

 Cuối cùng, bảo tháp linh long kia cũng về tay một tu sĩ Chuẩn Thánh với giá mười triệu ba trăm.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.