Tiên Võ Đế Vương

Chương 1686: Bảy triệu năm trăm



Tiếp tục đấu giá, tiếng hò reo vang lên không ngớt, tạo thành làn sóng. 

 Bầu không khí vẫn rất nóng và càng lúc càng thêm náo nhiệt hơn, rất nhiều Chuẩn Thánh tham gia vào việc đấu giá. 

 Trên cao đài lúc này lơ lửng một bình ngọc tịnh. 

 Thế nhưng vật phẩm đấu giá lại không phải là chiếc bình này mà là thần lộ bên trong bình, đó chính là cửu tiêu thần lộ, tương truyền đó là giọt nước mắt mà Đại La Thần Nữ trước khi phi tiên vào tiên giới để lại, là thần vật vô thượng. 

 Phía trước nhã gian, Bích Du đứng đó tĩnh lặng nhìn từ trên cao xuống, cửu tiêu thần lộ chính là lý do lần này cô tới đây. 

 Diệp Thành cũng đứng đó nhìn chiếc bình ngọc tịnh bên trong có chứa thần lộ với đủ màu sắc rực rỡ, mây và sương cuộn trào như có thể nhìn thấy một nữ tiên đang nhảy múa bên trên cửu tiêu, thánh khiết vô ngần. 

 “Đó là cửu tiêu thần lộ?”, Diệp Thành lên tiếng hỏi. 

 “Chính là thần vật”, Bích Du khẽ mỉm cười, nói rồi không quên liếc nhìn xuống bên dưới của Diệp Thành. 

 “Thiên Phủ Thần Triều đúng là có lực, bảo vật thế này mà cũng đem gia bán”, Diệp Thành tặc lưỡi. 

 “Không phải Thiên Phủ Thần Triều có lực”. 

 “Ồ?” 

 “Mặc dù buổi đấu giá này diễn ra ở Vọng Cổ Tinh nhưng người chủ trì lại không phải là Thiên Phủ Thần Triều”, Bích Du nói ra bí mật, “các buổi đấu giá của Vọng Cổ Tinh nhiều năm nay đều do một thế lực thần bí đứng sau, chẳng qua chỉ là mượn địa điểm của Vọng Cổ Tinh mà thôi, việc này ta cũng chỉ là nghe cung chủ nói”. 

 “Nghe mới lạ đấy”, Diệp Thành lại tặc lưỡi, “xem ra lai lịch của thế lực thần bí đó cũng không vừa”. 

 “Không hề vừa và cũng không phải ở tinh vực này”, Bích Du nói, “tiềm lực không hề thua kém Thiên Phủ Thần Triều”. 

 “Lần này cô đến đây là vì cửu tiêu thần lộ?”, Diệp Thành nhìn sang Bích Du, vả lại vẻ mặt còn có phần kì quái, vì nó mà một chuyện tốt đẹp đã bị gián đoạn, cho tới bây giờ dục vọng của hắn vẫn còn chưa nguôi. 

 “Đạo tắc của ta bị ám thương, dùng nó để dung hoà đạo”, Bích Du mỉm cười. 

 “Ra là vậy, việc này quan trọng”, Diệp Thành ho hắng. 

 “Sao? Không đợi được nữa mà muốn lên giường với ta luôn à?”, Bích Du nháy mắt nhìn Diệp Thành. 

 “Nói thực thì khả năng đoán định của ta cũng không tồi”. 

 “Lão tử ra năm triệu”, Diệp Thành vừa dứt lời thì bên dưới đã có người trả giá. 

 Nghe vậy, hắn lập tức đưa mắt nhìn, người trả giá là người của Hoa Thiên lão tổ. 

 Hoa Thiên lão tổ rất thông minh, ông ta mặc lớp áo choàng đen, còn giả giọng, cho dù là ai khi nghe còn ngỡ rằng đó là một nam tử hán vạm vỡ chứ không hề biết là Hoa Thiên lão tổ đang giả trang. 

 “Năm triệu mà đòi mua cửu tiêu thần lộ? Ta trả năm triệu năm trăm nghìn”, sau khi Hoa Thiên lão tổ lên tiếng, một tên thanh niên tóc bạc cười nói, đó là tu sĩ Chuẩn Thánh vả lại còn dùng bí thuật che đi chân thân. 

 “Sáu triệu”, Hoa Thiên lão tổ hắng giọng. 

 “Sáu triệu năm trăm”, tên thanh niên tóc bạc kia cũng lớn tiếng, giọng nói rõ vẻ lạnh lùng. 

 “Bảy triệu”. 

 “Bảy triệu năm trăm”. 

 “Tám triệu”. 

 Cả hai người không ai chịu thua kém ai kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người, lúc này chỉ thấy hai người đang cố gắng cạnh tranh nhau. 

 Còn những người khác đều đã bị bỏ xa, không thiếu tu sĩ Chuẩn Thánh, vài triệu nguyên thạch đối với Chuẩn Thánh mà nói cũng không phải là con số nhỏ, nếu không phải là vật nhất thiết phải có được thì bọn họ sẽ không chen vào cạnh tranh làm gì. 

 “Tám triệu năm trăm”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tên thanh niên kia lại lần nữa tăng giá. 

 “Chín triệu”, Hoa Thiên lão tổ đập bàn đứng dậy, vẻ mặt nhất quyết phải chiến thắng, ông ta hét xong cái giá thì không quên ném ánh mắt khiêu khích về phía tên thanh niên kia. 

 “Ngươi giỏi, ta cho ngươi đấy”, tên thanh niên kia hắng giọng, mặt mày tối sầm, mặc dù tăng giá nhưng hắn cũng rất xót xa. 

 “Đấu với ta à?”, Hoa Thiên lão tổ bật cười sau đó ngồi xuống kéo theo ánh mắt của nhiều người, vả lại trong ánh mắt của rất nhiều tu sĩ Chuẩn Thánh còn hiện lên tinh quang, ám chỉ người này rất giàu có. 

 “Có ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân mỉm cười ôn hoà đảo mắt nhìn bên dưới. 

 “Muốn tăng nhưng không có tiền”. 

 “Không có tiền thì ngậm miệng lại đi”. 

 “Ồn ào”. 

 “Chín triệu một trăm nghìn nguyên thạch”, khi bên dưới còn đang đôi co thì Bích Du đã lên tiếng, giọng nói dễ nghe nhẹ nhàng. 

 “Lăng Tiêu Cung cũng ra tay rồi”, câu nói của Bích Du khiến người ta đổ dồn ánh mắt về bên này, rất nhiều người muốn nhìn thấy dung mạo của cô nhưng ngặt nỗi căn phòng nhã gian đó lại có cấm chế che mặt, ngăn ánh mắt của người ngoài nhìn vào. 

 “Tiên tử Bích Ba cũng muốn có cửu tiêu thần lộ?” 

 “Còn phải nói sao?” 

 “Ta không theo nữa”, sau khi thu lại ánh mắt từ căn phòng nhã gian này, ai nấy đều nhìn sang Hoa Thiên lão tổ. 

 “Ta không theo nữa”, Hoa Thiên lão tổ hít vào một hơi thật sâu, mặc dù là Chuẩn Thánh nhưng cũng ợ Lăng Tiêu Cung, Chuẩn Thánh có mạnh có yếu, nhưng Lăng Tiêu Cung có Thánh Nhân, vả lại không phải chỉ có một người. 

 “Tiên tử Bích Ba ra giá chín triệu một trăm, còn ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân mỉm cười nhìn tứ phương. 

 “Như vậy thì ai còn dám theo?”, bên dưới không ai dám hét giá thêm. 

 “Xem ra chúng ta có thể tiếp tục rồi”, trong gian phòng, Bích Du lại lần nữa chớp mắt với Diệp Thành, ánh nhìn mang theo nét phong tình của nữ tử khiến nam nhân không thể nào cự lại nổi sự mê hoặc đó. 

 “Không biết căn phòng này có chắc chắn không?”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc nhìn. 

 “Ngươi còn muốn chấn động đất trời à?”, Bưu Tử mặt mày đỏ lên. 

 “Cũng không đến mức”. 

 “Ta ra chín triệu năm trăm nghìn”, khi cả hai đang trêu ghẹo nhau thì một giọng nói cợt nhả vang lên. 

 “Ấy?”, nghe vậy, rất nhiều người đưa mắt nhìn gian phòng của Thiên Phủ Thần Triều vì người ra giá chính là Hoa Thiên. 

 “Thần tử của Thần Triều cũng đấu giá? Lại mua vật phẩm của gia tộc mình?”’ 

 “Cái này thì ngươi lại không hiểu rồi, đây chính là thích thì ra giá thôi, chẳng qua là để Lăng Tiêu Cung mất thêm chút tiền mà”. 

 “Có điều làm vậy cũng lộ quá”. 

 “Sao ta lại nghe nói thần tử Thần Triều và thần nữ của Lăng Tiêu Cung kết lương duyên nhỉ? Vậy là sao?” 

 “Thần tử, như vậy không hợp với quy củ cho lắm nhỉ?”, Trường Thiện Chân Nhân liếc nhìn gian phòng rồi truyền âm cho Hoa Thiên. 

 “Trưởng lão, đấu giá đâu phải chỉ đấu giá mình đồ của Thiên Phủ Thần Triều, vì sao ta lại không thể tham gia?”, Hoa Thiên cười u ám, “yên tâm, ta sẽ không dùng tới nguyên thạch của Thần Triều, là nguyên thạch của ta”. 

 “Vậy thì được”. 

 “Tiên tử, vật này đối với ta rất quan trọng, không biết tiên tử có thể nhường ta không?”, Hoa Thiên ngả người trên ghế liếc nhìn nhã gian đối diện như thể có thể trông thấy Bích Du với vẻ mặt lạnh lùng thông qua cấm chế: “Tiện nhân, muốn có cửu tiêu thần lộ dung hoà đạo thì phải trả giá”. 

 “Vậy thì phải xem bản lĩnh của thần tử rồi”, Bích Du lãnh đạm đáp lời, cô tiếp tục tăng giá, “mười triệu”. 

 “Mười triệu một trăm”, Bích Du vừa dứt lời thì Hoa Thiên đã lên tiếng. 

 “Mười triệu hai trăm”, Bích Du tăng giá, giọng điệu thản nhiên bình tĩnh. 

 “Mười triệu ba trăm”. 

 “Mười triệu bốn trăm”. 

 “Mười triệu năm trăm”. 

 “Shhh”, nghe Hoa Thiên và Bích Du cạnh tranh giá cả mà bên dưới phải xuýt lên không ngừng. 

 “Thiên Phủ Thần Triều và Lăng Tiêu Cung đang đấu với nhau sao?” 

 “Mười triệu năm trăm, lão tử tu đạo cả nghìn năm nay chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ. 

 “Thế lực lớn quả nhiên hùng hậu”. 

 “Đúng là biến cố đột nhiên xảy ra”, trong tiếng bàn tán, Bích Du trong nhã gian lắc đầu bất lực. 

 “Sao, không đủ tiền à?”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Ta không ngờ lại gặp biến cố thế này”. 

 “Tiên tử không theo nữa sao?”, Hoa Thiên mỉm cười, “nếu vậy thì ta sẽ đoạt được cửu tiêu thần lộ”. 

 “Tiên tử có thể theo tiếp không?”, Trường Thiện Chân Nhân cũng nhìn vào gian phòng, cũng giống như ông ta, tất cả những người có mặt ở đây đều nhìn về phía đó, mặc dù mười triệu năm trăm là cái giá trên trời nhưng bọn họ vẫn muốn xem màn đấu giá kịch tính. 

 “Không theo”, Bích Du từ bỏ. 

 “Vậy thì cửu tiêu thần lộ sẽ thuộc về….” 

 “Diệp Thành, thôi bỏ đi”, trong gian phòng, Bích Du nhìn sang Diệp Thành, cô cũng bất ngờ vì Diệp Thành trả giá. 

 “Có phải chúng ta không có tiền đâu”, Diệp Thành nhướng vai. 

 “Hoa Thiên không từ bỏ đâu”. 

 “Vậy thì chơi tới cùng”, Diệp Thành vặn cổ, khoé miệng nhướng lên tạo thành nụ cười, hắn cười cợt nhả: “Hắn đã muốn chơi thì tiểu gia đây sẽ cho hắn chơi vui vẻ”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.