Tiên Võ Đế Vương

Chương 1676: Ngươi cứu ai?



Thiên Thần Tinh. 

 Trời tối mịt mờ, sương mù dày đặc. 

 Bên ngoài Hắc Sơn, Yên Xích Hà và Ninh Thái Thần vẫn đang ẩn mình trong chỗ tối. 

 Ninh Thái Thần có vẻ rất lo lắng, đã không thể kiên nhẫn được nữa. 

 So với hắn ta, Yên lão đạo lại nhàn nhã hơn, liên tục lấy từng món pháp bảo từ trong túi đựng đồ ra, kiếm gỗ đào, đạo phù, gương bát quát, những thứ này cần gì cũng có, đều là pháp bảo trừ ma diệt yêu, số lượng còn không ít. 

 “Chỉ lần này chúng ta kết thành nhân quả thôi đấy, về sau đừng tìm ta nữa”, Yên Xích Hà tức giận lườm Ninh Thái Thần. 

 “Ông tưởng ta muốn nhìn thấy ông à?”, Ninh Thái Thần cũng lườm lại Yên Xích Hà: “Từ lúc gặp lão đạo thối tha nhà ông, ta chưa gặp được chuyện nào tốt lành, tai hoạ thì cứ liên miên”. 

 “Oắt con, ta… hế?”, Yên Xích Hà đang nói bỗng vô thức nhìn lên hư thiên. 

 “Là tiên nhân lúc trước”, Ninh Thái Thần cũng ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Thành từ trên trời đáp xuống. 

 “Hơ?”, Diệp Thành không tìm được người, đáp xuống đây với vẻ mặt ngỡ ngàng: “Sao hai người lại tới đây?” 

 “Cứu nương tử của ta”, Ninh Thái Thần vội nói. 

 “Nương tử của ngươi?” 

 “Bị lão thụ yêu kia nhốt bên trong đó, đúng là đáng ghét”. 

 “Thật… Thật mới lạ”, Diệp Thành giật giật khoé miệng, quan sát Ninh Thái Thần từ trên xuống dưới, vẻ mặt còn hơi kỳ quái. Trước kia Lý Tiêu là người phàm, nương tử là xà yêu Bạch Tố Tố, bây giờ Ninh Thái Thần là người phàm, nương tử cũng là yêu, điều khác là người chuyển kiếp lần trước là nam, lần này người chuyển kiếp là nữ. 

 “Ngươi đến đây làm gì?”, khi Diệp Thành đang quan sát Ninh Thái Thần thì Yên lão đạo cũng nghi hoặc nhìn hắn. 

 “Cứu người”, Diệp Thành đáp. 

 “Ngươi cũng cứu người?”, không chỉ Yên Xích Hà mà đến Ninh Thái Thần cũng nhìn qua với vẻ mặt rất kỳ quái. 

 “Ngươi cứu ai?”, Yên Xích Hà hỏi. 

 “Hai người cứu ai thì ta cứu người đó”. 

 “Ngươi rất thân với hồ yêu đấy à?”, Yên Xích Hà ngẩn ra, Ninh Thái Thần cũng sững sờ. 

 “Hồ yêu”, Diệp Thành sờ cằm, hắn chỉ tính ra được là yêu chứ không biết là loại yêu nào, bây giờ nghe xong lại thấy hơi giống ngày trước, hắn với Hồ Tiên Nhi và Pháp Thông tìm thụ yêu đánh một trận. 

 “Đang hỏi ngươi đấy”, Yên Xích Hà và Ninh Thái Thần vẫn nhìn chòng chọc vào Diệp Thành, chờ câu trả lời của hắn. 

 “Có duyên gặp gỡ vài lần”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Tiểu tử, thấy chưa, hắn là tình địch của ngươi đấy”, Yên Xích Hà chọc chọc Ninh Thái Thần. 

 “Đừng châm ngòi ly gián”. 

 “Vẫn không chịu tin”, Yên Xích Hà lại chọc Diệp Thành: “Nào, nói cho lão đạo nghe ngươi quen cửu vĩ hồ kia thế nào? Hai bên cùng có tình ý? Đã từng bái thiên địa rồi lên giường chưa? Đã từng…” 

 “Cửu… Cửu vĩ hồ?”, Yên Xích Hà còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành cắt ngang. 

 “Sao, ngươi không biết à?” 

 “Bây giờ biết rồi”, Diệp Thành không khỏi nhìn về phía Hắc Sơn, không ngờ người chuyển kiếp lại là Hoàng tộc cửu vĩ, đúng là mới lạ. Nếu Hồ Tiên Nhi biết, không biết cô sẽ có vẻ mặt gì. 

 “Chúng ta cùng cứu một người, vậy là ba đấu một, ta không tin không đấu lại lão thụ yêu đó”, Yên Xích Hà chợt tràn đầy khí thế. 

 “Ba đấu một?”, Diệp Thành nhướng mày, bất giác liếc Ninh Thái Thần thư sinh bên cạnh: “Lão đạo, đây là người phàm, thụ yêu có thể một chiêu nghiền chết hắn, thế mà ông cũng để hắn tham chiến?” 

 “Ngươi thì biết cái gì?”, Yên lão đạo nói: “Hắn có thân Đồng Tử, lão đạo cần mượn pháp từ hắn, nếu may mắn biết đâu còn có thể mượn được Tôn Ngộ Không từ trên người hắn, ngươi đừng có coi thường”. 

 “Tôn Ngộ Không, tên hay, mượn tới còn có thể chơi với khỉ”. 

 “Đừng đùa, đó là Thần minh”. 

 “Lần này ông tính cho chuẩn rồi hãy mượn đấy”, Ninh Thái Thần tức giận nhìn Yên Xích Hà: “Nếu lại mượn thân nữ Thần minh lần trước thì ông không xong với ta đâu, đến giờ cô ta vẫn vào giấc mộng của ta đấy”. 

 “Có thể đừng nhắc đến chuyện đó được không? Nhắc đến là lão tử lại thấy phiền”, Yên Xích Hà mắng: “Nữ Thần minh thì sao, không phải Thần minh à? Mượn thân thể ngươi một lần, kết thành nhân quả vớ vẩn với ngươi”. 

 “Làm chuyện chính đi”, Diệp Thành trầm giọng lên tiếng, không còn vẻ mặt đùa vui nữa. 

 “Cũng tới lúc rồi”, Yên Xích Hà nhìn trời sao rồi mới đưa mắt về Ninh Thái Thần. 

 Ninh Thái Thần như hiểu ý ông ta, lập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại. 

 Thấy vậy, Diệp Thành cũng nổi hứng thú, lẳng lặng quan sát, hắn cũng muốn biết mượn pháp mà Yên Xích Hà nói là thần thông gì. 

 Yên Xích Hà cầm kiếm gỗ đào, bắt đầu đi vòng quanh Ninh Thái Thần, đi tiến ba vòng lại đi ngược ba vòng, đi tiến ba vòng lại đi ngược ba vòng, đừng nói Yên Xích Hà, đến Diệp Thành nhìn cũng thấy hơi chóng mặt. 

 Không biết đến khi nào Yên Xích Hà mới dừng lại, miệng lẩm bẩm chú văn và những lời mà Diệp Thành không hiểu. 

 Diệp Thành hơi híp mắt lại, cảm nhận được đạo pháp của Yên Xích Hà đã khơi dậy một sức mạnh bí ẩn, sức mạnh ấy bao quanh cơ thể, hư ảo, không thấy dấu vết nhưng thực sự tồn tại, kỳ diệu khiến hắn kinh ngạc. 

 Thiên địa vô cực, càn khôn mượn pháp, mau theo lệnh tới! 

 Yên Xích Hà đột nhiên hô lên, âm thanh như chuông thần, tay cầm kiếm chỉ lên trời. 

 Lập tức, cửu tiêu rung lên, sau đó một tia thần hồng từ trên trời bay thẳng xuống đầu Ninh Thái Thần. 

 Dị giới! 

 Diệp Thành lẩm bẩm, ngửa đầu nhìn trời, nhìn ra manh mối, đạo mượn pháp của Yên Xích Hà thông với dị giới, điều này có phần tương tự với triệu hồi linh thú, chỉ không biết là dị giới và linh giới có phải cùng một thế giới hay không. 

 Không ngờ lại là Ti Mệnh tinh quân, đúng là rất nể mặt! 

 Yên Xích Hà cất kiếm gỗ đào đi, vui mừng nhìn Ninh Thái Thần. 

 Bên này, Ninh Thái Thần đã mở mắt, trong mắt còn có hai tia thần mang bắn ra, khí chất cũng thay đổi rất nhiều, sắc bén như thần kiếm xuất khiếu, quanh thân có tiên quang toả ra, vô cùng chói mắt. 

 Cảnh giới Hoàng! 

 Diệp Thành kinh ngạc hô lên, uy áp của Ninh Thái Thần lúc này không hề yếu hơn Yên Xích Hà. 

 Thật là huyền diệu! 

 Diệp Thành lại lẩm bẩm, hắn cũng đã nhìn Yên lão đạo bằng con mắt khác, truyền thừa này đúng là cướp đoạt tạo hoá của đất trời. 

 “Yên lão đạo, lại là ngươi à?”, Ninh Thái Thần lên tiếng, liếc nhìn Yên Xích Hà với vẻ không vui lắm: “Ngươi thấy bản tinh quân rất rảnh rỗi hay sao mà cứ có việc là lại gọi ta xuống đây”. 

 “Lời này của tinh quân không đúng rồi”, Yên lão đạo phải giải thích ngay: “Lão đạo ta cũng vì trừ ma hộ đạo thôi, yêu ma hoành hành kiểu gì cũng có một hai con hung ác, lão đạo không đấu lại được nên phải nhờ cứu binh từ phía trên! Tinh quân ở trên đó lâu, xuống đây đi lại cũng tốt mà”. 

 “Ta không phản đối ngươi trừ ma hộ đạo, nhưng ngươi có thể đổi người khác không? Trên đó có biết bao Thần minh, sao ngươi chỉ tìm bản tinh quân, ta vừa mới nằm xuống còn chưa chợp mắt đã bị ngươi kéo xuống đây”. 

 “Cũng không thể trách ta được”, Yên Xích Hà ngoáy tai: “Ai bảo cấp bậc của lão đạo của ta quá thấp, không mời được những vị đại thần kia! Ta muốn tìm Tôn Ngộ Không lắm, nhưng hắn không thèm để ý đến ta!” 

 “Ý ngươi là ta là hạng cấp thấp?”, mặt Ninh Thái Thần tối sầm lại. 

 “Sao có thể như thế được? Người là Ti Mệnh tinh quân kia mà!” 

 “Ta nói này, chúng ta có thể làm việc chính trước không?”, Diệp Thành không nhìn nổi nữa đành phải xen vào. 

 “Thánh thể”, Ninh Thái Thần nhìn Diệp Thành, bất giác lẩm bẩm, ánh mắt sáng lên ý tứ sâu xa. 

 “Ngươi tưởng đây là trên kia à? Mượn pháp nên thực lực của ta có hạn”, Ninh Thái Thần trầm giọng bảo. 

 “Chẳng phải còn có chúng ta sao?”, Yên lão đạo cười khẽ: “Lão đạo tính rồi, đêm nay lão yêu đó rất yếu, là một cơ hội tốt, nếu người giúp chúng ta giải quyết lão yêu đó thì cũng là công đức mà”. 

 “Cũng đúng”. 

 “Vậy hai chúng ta đối phó với lão yêu, ngươi cứu người nhé”, Yên Xích Hà nhìn Diệp Thành, trong tay có thêm một thanh thiết kiếm, tay kia cầm một chiếc gương bát quái, đều là pháp bảo pháp khí phi phàm.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.