Tiên Võ Đế Vương

Chương 1651:  Vậy thì được thôi! 



Gừ! Gừ! 

 Giữa hư thiên, tiếng rồng gầm chấn động thiên tiêu, hai con ròng một vàng kim một đen bay lượn đấu với nhau chấn động thiên địa. 

 Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn bầu trời sao không chớp mắt. 

 Sự việc hôm nay thật sự khiến người ta phải kinh ngạc, rất nhiều người choáng váng vì được chứng kiến cả hai viên linh đan bảy vân xuất thế, đây chính là việc khiến người ta chấn động cả nghìn năm nay. 

 Không thể nào, không thể nào! 

 Khô Nhạc vẫn đang gào thét, đôi mắt hằn lên tia máu đỏ, mặt mày hung tợn giống như ác ma, ông ta không thể chấp nhận sự thật có người ngang bằng với mình. 

 So với ông ta mà nói thì Diệp Thành lại điềm tĩnh hơn nhiều, hắn ngẩng đầu tĩnh lặng nhìn hư thiên, trong đôi mắt xa xăm mang theo tín niệm mạnh mẽ, mặc dù là đan nhưng cũng do hắn luyện ra, mang theo đạo vô địch của hắn. 

 Gừ! Gừ! 

 Đan long màu vàng kim và đan long màu đen vẫn đang tranh đấu. 

 Cửu U Đan Long của Khô Nhạc mang theo long khí và thần uy của rồng, còn Tiên Vũ Đan Long của Diệp Thành lại mang theo khí huyết thánh thể, có sức thôn thiên, hai con rồng tranh hùng khó phân thắng bại. 

 Thiên địa chìm vào tăm tối, hai con rồng choán cả bầu tinh không, đến cả tinh huy cũng bị che lấp. 

 Người xem nhìn mà thần sắc thay đổi, mặc dù là đan nhưng lại mang theo uy lực mạnh mẽ, mặc dù là tranh đấu về đan nhưng lại giống như hai con giồng thực thụ đang đấu pháp, cùng bay lượn giữa lôi chớp, cùng chinh phạt giữa hư không. 

 Ai thắng ai thua! 

 Lại là âm thanh này vang lên, tới lúc này, đan long vẫn khó phân thắng bại, cùng tiêu diệt đan khí của đối phương, cả hai bên thương tích đầy mình, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã khỏi thiên không. 

 Giết! 

 Khô Nhạc gằn lên, ông ta nổi trận lôi đình xông vào hư thiên giúp con rồng phía mình đấu lại. 

 Vậy thì được thôi! 

 Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn giống như một đạo thần mang xuyên vào thiên tiêu vô cùng choán mắt. 

 Gừ! Gừ! 

 Khô Nhạc và Diệp Thành bay vào hư thiên, Cửu U Đan Long bay quanh Khô Nhạc, Tiên Vũ Đan Long bay quanh Diệp Thành. 

 Đây…! 

 Người xem bên dưới thẫn thờ, vẻ mặt ngơ ngác, không phải đấu đan sao? Chủ nhân của đan cũng bay lên trời, đây là đấu pháp sao? Không những phải phân mạnh yếu về đan mà còn phải phân cao thấp về đạo. 

 Gừ! Gừ! 

 Tiên Vũ Đan Long và Cửu U Đan Long di chuyển long thể cuộn tròn, lại lần nữa tranh hùng, còn Diệp Thành và Khô Nhạc cũng di chuyển, đây có thể coi là binh đấu binh, tướng đấu tướng. 

 Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, bà ta phất tay mở cấm chế của U Đô. 

 Cũng có thể nói màn đấu pháp của Diệp Thành và Khô Nhạc không bị kiểm soát bởi các chế tài lôi chớp theo pháp tắc của U Đô. 

 Giết! 

 Trên hư thiên, Khô Nhạc gằn lên phẫn nộ, ông ta tế ra lư luyện đan, lăng thiên trấn áp Diệp Thành. 

 Diệp Thành bật cười lạnh lùng, thần đỉnh bay ra khỏi thần hải, ‘vù’ một tiếng, thần đỉnh rung lên biến to như ngọn núi, vững chãi chọc trời, độn giáp thiên tự bao quanh, luồng khí hỗn độn tuôn trào, mỗi một luồng khí đều nặng tựa núi non. 

 Phá! 

 Sau tiếng hô của Diệp Thành, Hỗn Độn Thần Đỉnh nghịch thiên lên trời. 

 Bang! 

 Lư và đỉnh va vào nhau, âm thanh chát chúa giống như thiết thạch va chạm, ánh sáng kéo dài vô tận. 

 Sau cú va chạm, Khô Nhạc lảo đảo, lư luyện đan kia có thể chấn động cả Hỗn Độn Thần Đỉnh, thần huy trên đó bị hỗn độn đạo trấn áp, tắt ngúm từng phần một. 

 Hoang Cổ Thánh Thể nghịch thiên rồi sao? 

 Bên dưới có người kinh ngạc thốt lên, không ngờ Khô Nhạc ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong lại không địch lại được Diệp Thành. 

 Khô Nhạc, đó là sự tồn tại thế nào, luyện đan sư cấp bảy, không biết đã ăn bao nhiêu thần dược nghịch thiên, ông ta không phải là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong thông thường, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể ổn định được tu vi Chuẩn Thánh. 

 Thế nhưng một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy lại phải chịu thiệt dưới tay một tu sĩ cảnh giới Thiên, bảo người ta không kinh ngạc sao được. 

 Ta không tin! 

 Khô Nhạc đầu tóc rối bời, ông ta gào thét, giơ tay đánh ra chín con rồng khổng lồ. 

 Thái Hư Long Ấn, cửu chuyển phong thiên! 

 Diệp Thành diễn hoá bí thuật vô thượng, một long ấn trấn áp cửu tiêu phong ấn thiên địa một phương, chín con rồng phía Khô Nhạc bị cấm cố giữa hư thiên, bị liệt thiên long ấn trấn áp thành hư vô. 

 Lư thanh cửu tiêu, tẩy thiên luyện địa! 

 Khô Nhạc rít lên, ông ta sử dụng thần thông vô thượng, dưới bầu tinh không ngút ngàn đó, hoá ra một lư luyện đan vững chãi sừng sững giữa đất trời hút Diệp Thành vào trong như muốn nghiền nát hắn thành hư vô. 

 Âm dương vô cực, thái đạo diễn thiên! 

 Diệp Thành gằn giọng, xung quanh xuất hiện chín cung bát quái và âm dương đạo trận dung hoà với hỗn độn đạo che lấp cả tinh không, che lấp cả thiên đại, đan lư sừng sững kia cũng bị phá tan. 

 Khô Nhạc lại lần nữa bị đẩy lùi, mỗi một bước lùi đều dẫm nát hư thiên phía sau. 

 A…! 

 Khô Nhạc dừng chân, ông ta nổi điên, toàn thân rực lên hoả diệm, đó là căn nguyên của ông ta, thân thể già nua bỗc chốc hoá trẻ, khí huyết sục sôi. 

 Ma đạo, mở! 

 Đôi mắt Diệp Thành sắc bén, điện mang loé qua mở ra ma đạo vô thượng, hắn tăng thêm khả năng chiến đấu. 

 Giết! 

 Chiến! 

 Bầu trời hai phía đông tây có hai kẻ sát phạt lên, một người như thần vương, một người như chiến thần, công phá kinh thế chấn động thiên địa. 

 Ai nói luyện đan sư không giỏi chiến! 

 Bên dưới người ta kinh ngạc trầm trồ, luyện đan sư không giỏi chiến đó là định nghĩa xưa rồi, hiện giờ thấy màn tranh đấu giữa Diệp Thành và Khô Nhạc, người ta mới nhận ra nó đã đi ngược lại với quy tắc xưa kia, khả năng chiến đấu của bọn họ rõ ràng nghịch thiên. 

 Trong mắt rất nhiều người hiện lên ánh nhìn kinh ngạc, đa phần là nhìn sang Diệp Thành, tu vi của hắn đã bị áp chế tuyệt đối nhưng vẫn uy chấn cửu thiên. 

 Rất nhiều lão tu sĩ vuốt râu, trong đôi mắt mang theo ý tứ sâu xa, Diệp Thành ở cảnh giới Thiên có thể đối đầu không phân thắng bại với Khô Nhạc ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, nếu như Diệp Thành là cảnh giới Hoàng thì có lẽ có thể chiến với cả cảnh giới Thánh Nhân mất. 

 Hoang Cổ Thánh Thể thật bá đạo! 

 Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu, ông ta càng thêm ngỡ ngàng bội phần. 

 Huyết mạch có thể sánh với Đại Đế, đúng là nghịch thiên! 

 Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười nhìn trời, nói tới Đại Đế, bà ta tỏ ra kính nể, nói tới huyết mạch có thể sánh ngang với Đại Đế bà ta càng kính nể hơn. 

 Gừ! 

 Khi cả hai người đang trò chuyện thì trên hư thiên có tiếng rồng gầm vang lên. 

 Nhìn vào hư thiên, Cửu U Đan Long của Khô Nhạc vỡ tan, bị Tiên Vũ Đan Long đấu tới mức bay khỏi thương không, hoá thành một viên đan dược, chưa rơi xuống đất đã hoá thành hư vô. 

 Mặc dù Cửu U Đan bảy vân đã vỡ tan nhưng tinh nguyên về đan mà nó hàm chứa lại lan toả khắp đất trời. 

 Thấy vậy, từng cặp mắt khác bắt đầu nắm bắt nhanh chóng, bọn họ hấp thu tinh nguyên tản ra vào cơ thể, mặc dù đan đã vỡ nhưng dù sao cũng là đan bảy vân, có tác dụng bổ dưỡng cho cơ thể. 

 Đan của Khô Nhạc đã bại! 

 Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn hư thiên, Đan Long của Khô Nhạc bại rồi, vậy Khô Nhạc đâu? Có đấu lại được Diệp Thành không? 


 Phía Nhạc Sơn mặt mày không còn giọt máu, bọn họ run rẩy không dám tin vào sự thật trước mắt, đan của Khô Nhạc bại rồi, Khô Nhạc – người mà bọn họ vẫn cung phụng trước nay như thần minh cũng bại rồi, bại tới mức thảm hại. 

 Khô Nhạc bại rồi! 

 Cả Linh Đan Các đều chìm vào im ắng. 

 Đan do Khô Nhạc luyện ra đã bại, bại dưới tay Diệp Thành một luyện đan sư cấp sáu, còn ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong cũng bại dưới tay Diệp Thành ở cảnh giới Thiên và mới chỉ hơn một trăm tuổi, ông ta bại trên mọi mặt trận, bại thảm hại.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.