Tiên Võ Đế Vương

Chương 1632: Chuyện này nói ra dài lắm



Bầu trời đêm mênh mang, những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Diệp Thành và Mục Huyền Công mỗi người một đường, Mục Huyền Công về nhà họ Mục còn Diệp Thành dẫn theo Lý Tiêu và Bạch Tố Tố bay về U Đô. 

 Trên phi kiếm, cảnh tượng có thể coi là vô cùng ấm áp, Lý Tiêu và Bạch Tố Tố ôm theo đứa trẻ dựa vào nhau, chốc chốc bọn họ lại xoa xoa Hứa Sĩ Lâm đang ngủ say, nhìn với ánh mắt đong đầy tỉnh cảm của bậc phụ mẫu. 

 Nhìn cảnh tượng ấm áp này, Diệp Thành bất giác mỉm cười, thân nơi thế cục loạn lạc phải rời xa quê hương, cảnh tượng một nhà ba người này thật khiến hắn phải cảm động. 

 Trong chốc lát, Diệp Thành gảy ra một đạo kim quang. 

 Nếu nhìn kĩ thì đó không phải là một đạo kim quang mà là một khối tinh thạch lưu quang lấp lánh, nó chỉ to bằng đầu ngón tay, lấp lánh tiên quang rực rỡ lửng lơ trên người Hứa Sĩ Lâm. 

 “Ngọc lệ tiên kim”, Bạch Tố Tố thẫn thờ như nhận ra viên tinh thạch đó là vật gì, đó chính là thần vật nuôi dưỡng nguyên thần, mặc dù chỉ to bằng đầu ngón tay nhưng cũng là tiên bảo vô giá. 

 “Đạo hữu, cái này thật sự quý giá”, Bạch Tố Tố nhìn sang Diệp Thành. 

 “Đều là người một nhà, không cần phải khách khí”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Đồ mà Thánh Chủ đưa chúng ta xin nhận”, Lý Tiêu mỉm cười nắm tay Bạch Tố Tố, trong lòng chợt thấy ấm áp thêm bộ phần, thân nơi đất khách quê người, Diệp Thành còn có thể đối xử với bọn hỏi như vậy khiến hắn cảm kích vô cùng. 

 “Đa tạ đạo hữu”, Bạch Tố Tố nghe vậy thì không chối từ. 

 “Nghỉ ngơi một lát, tới U Đô cũng cần thêm chút thời gian”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đứng phía trước phi kiếm gảy một đạo thần quang vào phi kiếm, tốc độ của phi kiếm cực nhanh, giống như một đạo thần mang rẽ ngang qua bầu trời. 

 “Tướng công, người đó rốt cục là ai?”, Bạch Tố Tố nhìn sang Lý Tiêu, cuối cùng cũng hỏi vấn đề mà mình thắc mắc. 

 “Vị Hoàng của Đại Sở”, Lý Tiêu nói rồi, trong ánh mắt hiện lên vẻ cung kính. 

 “Vị Hoàng của Đại Sở?”, Bạch Tố Tố thầm nhủ, tu đạo cả nghìn năm nay, cô thực sự chưa bao giờ nghe tới cái tên này, thế nhưng cô có thể khẳng định rằng tướng công Lý Tiêu của mình và Diệp Thành nhất định là người có câu chuyện riêng. 

 Tiếp đó, trên phi kiếm chìm vào bầu không khí yên lặng. 

 Không biết từ bao giờ mới thấy một tòa thành trì với đại khí dồi dào xuất hiện trong tầm mắt. 

 U Đô về đêm giống như một viên minh châu rực rỡ, đây chính là nơi sáng nhất Chu Tước Tinh. 

 Bên ngoài thành U Đô đêm nay vô cùng yên tĩnh, cũng chỉ có đôi ba nhóm tu sĩ đi vào đi ra. 

 Thấy vậy, Diệp Thành chợt mỉm cười, người của U Đô đều biết hắn đã chết, người của Khô Nhạc, Nhạc Sơn, tám đại hoàng tử đương nhiên cũng biết, đã biết hắn chết rồi thì cũng không cần phải chặn hắn ở đây nữa. 

 Sự phồn hoa của U Đô vẫn khiến Lý Tiêu và Bạch Tố Tố phải choán ngợp, đây là lần đầu tiên họ tới U Đô, mọi thứ vô cùng mới mẻ, đến cả Hứa Sĩ Lâm vừa tỉnh lại cũng tròn mắt đảo đi đảo lại ngơ ngác nhìn. 

 Không biết mất bao lâu cả ba người mới lên tầng thứ ba của U Đô. 

 Khi còn cách Đan Phủ rất xa, Diệp Thành đã dừng chân, hắn nheo mắt nhìn bên ngoài linh sơn Đan Phủ. 

 Mặc dù cách rất xa nhưng anh vẫn có thể trông thấy có rất nhiều bóng người đi qua đi lại, tu vi không hề thấp, rất nhiều người đang thi triển bí thuật nhìn ngó Đan Phủ nhưng đều bị cấm chế của Đan Phủ che lấp. 

 Diệp Thành hắng giọng, anh có thể đoán ra những người kia do ai phái tới. 

 Trong mắt người U Đô, hắn đã chết, không còn hắn gây sức hấp dẫn bên ngoài nên phía Khô Nhạc mới đổ dồn mọi sự chú ý vào Đan Phủ. 

 Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn phất tay tạo ra Truyền Tống Trận, Truyền Tống Trận này thông thẳng tới Đan Phủ, chính là truyền tống nghịch hướng, Diệp Thành làm những việc này là để không gây ra rắc rối không cần thiết. 

 Sau khi Truyền Tống Trận chuyển động, cả ba người nhanh chóng biến mất, khi lại lần nữa hiện thân, bọn họ đã ở trên đỉnh linh sơn Đan Phủ. 

 Vừa đáp xuống, Diệp Thành đã nhìn thấy tấm bia mộ trên đỉnh núi, bên trên còn khắc bốn chữ viết hoa: Diệp Thành Chi Mộ. 

 Lại nhìn bên dưới nấm mồ, có một người đang dựa vào đó, có lẽ vì đã say nên mới ngủ thiếp đi, khóe mắt còn dòng lệ chưa khô. 

 Người này không phải ai khác mà chính là Tạ Vân. 

 Diệp Thành tặc lưỡi, hắn nhấc chân đạp thẳng vào mặt Tạ Vân khiến Lý Tiêu và Bạch Tố Tố ở bên đều há hốc mồm, có cần thiết phải dã man như vậy không? 

 “Kẻ nào đạp ta, kẻ nào đạp ta?”, lại nhìn sang Tạ Vân lúc này, hắn kích động đến mức nhảy dựng lên, mặt mày tối sầm nhưng khi trông thấy Diệp Thành thì lại thẫn thờ tưởng mình nhìn nhầm. 

 “Nhớ ta không?”, Diệp Thành toét miệng cười. 

 “Ngươi…ngươi vẫn còn sống?” 

 “Chuyện này nói ra dài lắm”, Diệp Thành lên tiếng. 

 “Mẹ kiếp”, Tạ Vân đạp trả một đạp khiến Diệp Thành ngã lộn nhào, sau đó hắn nhổ hẳn bia mộ của Diệp Thành lên giống như nhấc một hòn gạch cỡ lớn sau đó thì chẳng màng đâu là mặt đâu là mũi của Diệp Thành, cứ thế đấm dúi dụi, vừa đấm vừa mắng chửi: “Lão tử cả trăm năm nay rơi lệ đều khóc vì ngươi, tên tiện nhân nhà ngươi, mẹ kiếp, sao không chết luôn đi”. 

 Thấy cảnh này, Lý Tiêu và Bạch Tố Tố ở bên giật giật khoé miệng, không cần đích thân cảm nhận, bọn họ nhìn thôi cũng đủ thấy đau rồi. 

 Bên dưới núi lại có người chạy lên, đó chính là Niệm Vi, cô không nói lời nào cứ thế đẩy Tạ Vân ra. 

 Woa! 

 Diệp Thành bò dậy, hắn day day trán, cũng may hắn là Hoang Cổ Thánh Thể có khả năng chịu đánh cao, nếu như đổi thành một tu sĩ cảnh giới Thiên khác thì sớm đã bị Tạ Vân đánh thành một đống từ lâu rồi. 

 “Đệ tử còn tưởng Thánh Chủ mất rồi”, Niệm Vi lao vào lòng Diệp Thành giống như một tiểu nha đầu chịu ấm ức nhiều lắm, cô khóc oà lên, có lẽ vì lực ôm quá mạnh khiến Diệp Thành không thể thở nổi. 

 “Cô còn làm vậy nữa thì ta sẽ chết thật đó”, Diệp Thành liếc nhìn đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên. 

 “Để ta ôm thêm chút nữa đi mà”. 

 “Hai người có cần tới động phủ của ta không? Ở đó có giường, rất rộng, rất chắc chắn”, Tạ Vân lên tiếng. 

 “Cút”. 

 “Cút”. 

 “Haiz”, Tạ Vân tỏ ra thản nhiên, có điều một câu nói của hắn thực sự khiến Niệm Vi phản ứng mạnh, khuôn mặt đẫm nước mắt đã thay thành khuôn mặt đỏ bừng đến mê người. 

 “Ba người này là ai?”, Tạ Vân nhìn sang Lý Tiêu, Bạch Tố Tố, sau đó không quên nhìn Hứa Sĩ Lâm trong lớp tã quấn. 

 “Tạ sư huynh, đã làm phiền rồi”, Lý Tiêu cởi bỏ lớp hắc bào, nước mắt rưng rưng. 

 “Ngươi…Lý Tiêu?”, Tạ Vân run rẩy, hắn chỉ cần nhìn là nhận ra Lý Tiêu, mặc dù dung mạo của Lý Tiêu đã thay đổi nhưng trong kí ức của hắn hình ảnh Lý Tiêu vẫn còn in sâu, hắn có thể khẳng định chắc chắn. 

 “Là ta, là ta”, Lý Tiêu mỉm cười, hắn tiến lên trước một bước ôm chầm lấy Tạ Vân, “không ngờ Tạ sư huynh vẫn còn nhớ ta”. 

 “Dù là trăm năm hay nghìn năm thì ta cũng không bao giờ quên”. 

 “Thánh Chủ tìm thấy ở đâu vậy?”, Niệm Vi kích động không thôi. 

 “Phật Đà Tinh”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Nào, nào, ta giới thiệu cho mọi người”, Lý Tiêu đã lau đi nước mắt, hắn kéo Bạch Tố Tố tới trước, “đây là nương tử của ta, vị này là Tạ sư huynh, còn kia là Niệm Vi sư tỷ”. 

 “Được đấy, ngươi cũng kiếm được thê tử xinh đẹp thế này kia mà”, Tạ Vân xuýt xoa. 

 “Mọi người có thể gọi ta là Bạch Tố”, Bạch Tố Tố mỉm cười. 

 “Đây chính là con của hai người sao?”, Niệm Vi chớp mắt nhìn đứa trẻ trong lòng Bạch Tố Tố, cô chợt cảm thấy ấm áp: “Có thể cho ta ôm một chút không?” 

 “Đương nhiên được rồi”, Bạch Tố Tố khẽ cười. 

 “Đứa trẻ này thật đáng yêu”, Niệm Vi trêu đùa với đứa trẻ sau đó còn không quên lấy ra một viên linh châu đeo vào người đứa trẻ. 


 “Woa, woa…”, không lâu sau đó, trên đỉnh núi chợt vang lên tiếng khóc ré lên của Tiểu Sĩ Lâm. 

 “Khốn khiếp”, không đợi Bạch Tố Tố và Lý Tiêu tiến lên trước, Diệp Thành đã di chuyển, hắn đạp Tạ Vân đi rồi đón lấy đứa trẻ, thận trọng đặt cậu nhóc vào trong lớp tã quấn. 

 “Đại tẩu đừng trách nhé, tên đó có bệnh mà”, Diệp Thành đưa đứa trẻ cho Bạch Tố Tố rồi mỉm cười ái ngại. 

 “Ta nhìn ra mà”, Bạch Tố Tố đón lấy đứa trẻ và không quên trừng mắt với Tạ Vân.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.