Tiên Võ Đế Vương

Chương 1618: Có cần chuẩn bị gì không?



“Sao, Tạ Vân chưa nói cho cô biết à?” 

 “Chỉ nói về những chiến tích huy hoàng mặt dày của ngươi thôi”. 

 “Giờ biết hắn không đáng tin rồi chứ, đừng lấy hắn nữa, lấy ta là được rồi”. 

 “Đúng là lôi chớp trong thiên kiếp”, khi cả hai đang trò chuyện thì đôi mắt của Mục Huyền Công sáng lên nhìn thiên lôi trong tay Diệp Thành, “tiểu hữu có thể đẩy lôi chớp vào trong cơ thể quả là nghịch thiên”. 

 “Tiền bối, người già rồi có thể ngồi xuống, còn lại để vãn bối lo”, Diệp Thành không nói thêm với Mục Uyển Thanh nữa mà đổi chủ đề. 

 “Có cần chuẩn bị gì không?” 

 “Không cần đâu ạ”, Diệp Thành mỉm cười phất tay đẩy thiên lôi vào trong cơ thể Mục Huyền Công và bao lấy nguyên thần của ông ta. 

 Hự! 

 Vẻ mặt Mục Huyền Công đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, cơn đau đớn trên nguyên thần còn hơn cả cơn đau đớn về thể xác, có điều đối với tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong mà nói thì vẫn còn trong phạm vi chịu đựng. 

 “Ngươi có làm được không vậy?”, thấy vẻ mặt đau đớn của Mục Huyền Công, Mục Uyển Thanh lo lắng nhìn sang Diệp Thành. 

 “Ta đã quen rồi”, Diệp Thành mỉm cười tuỳ hứng, hắn không hề tỏ ra áp lực, việc trị đạo thương này e rằng không ai thuần thục hơn hắn, Liễu Dật, Cổ Tam Thông, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Ly năm xưa đều do một tay hắn chữa khỏi, đối với hắn mà nói đây là việc làm đã thuần thục từ lâu. 

 “Vậy thì ngươi cứ nghỉ ngơi một chút đi, chậm chút cũng không sao”, Mục Uyển Thanh nhắc nhở. 

 “Ta hiểu rồi, ta…ừm?”, Diệp Thành nói rồi chợt cau mày, hắn vô thức lại gần Mục Huyền Công hơn một chút nữa, Tiên Luân Nhãn âm thầm mở và nhìn vào nguyên thần của Mục Huyền Công. 

 “Đó là gì?”, Diệp Thành dụi dụi mắt, hắn nheo mắt lại chỉ còn một đường và mới nhận ra nơi thẳm sâu trong nguyên thần của Mục Huyền Công còn có một đạo chú ấn cổ xưa vô hình. 

 “Vu chú thượng cổ”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn thu lại thiên lôi. 

 “Vì sao lại dừng lại?”, không chỉ Mục Uyển Thanh mà đến cả Mục Huyền Công cũng nhìn Diệp Thành với ánh mắt khó hiểu. 

 “Tiền bối, bên trong cơ thể người có vu chú thượng cổ”. 

 “Vu chú thượng cổ”. 

 “Vả lại còn là vu chú thượng cổ vô cùng thần bí, nhìn năm tháng tồn tại của nó thì có lẽ cũng tầm năm trăm năm quang âm rồi, có lẽ nó có trước khi người có đạo thương”, Diệp Thành xoa cằm lên tiếng. 

 “Năm trăm năm quang âm”, Mục Huyền Công cau mày, bao nhiêu năm tháng như vậy mà không ta không biết trong nguyên thần của mình tồn tại vu chú, đến cả ông ta còn không nhận ra thì có thể thấy vu chú thượng cổ này đáng sợ thế nào. 

 “Ngươi có cách gì phá giải không?”, Mục Uyển Thanh vội nhìn sang Diệp Thành. 

 “Cách phá giải không phải không có nhưng không phải dựa vào ta mà là dựa vào Mục lão tiền bối, ta có thể dùng thiên lôi trị đạo thương nhưng cấp bậc của vu chú thượng cổ lại quá cao, cần một lần thiên kiếp thần phạt thực thụ”. 

 “Ý của tiểu hữu là ta cần phải đột phá lên cảnh giới Chuẩn Thánh để dẫn ra thiên kiếp?”, Mục Huyền Công nhìn Diệp Thành với vẻ mặt thăm dò. 

 “Mặc dù cách này nguy hiểm nhưng lại là cách nhanh nhất, với tu vi của tiền bối thì có thể tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thánh”, Diệp Thành chậm rãi nói, “vấn đề là vu chú Thương Cổ này do ai gây ra vả lại dùng thủ đoạn nào mà làm ra được, mục đích của người tạo ra vu chú Thượng Cổ này là gì?” 

 “Lẽ nào lại là Khô Nhạc?”, Mục Uyển Thanh lạnh giọng. 

 “Thanh Nhi, đừng nói bừa”. 

 “Đúng là một bàn cờ lớn”, Mục Huyền Công hắng giọng lạnh lùng, Mục Uyển Thanh đứng bên càng nghe càng thót tim. 

 “Mọi thứ chỉ là đoán định, chưa tiện kết luận”, Diệp Thành lãnh đạm. 

 “Phải hay không, thử là biết, Thanh Nhi, đi gọi phụ thân của con, bọn họ cũng từng ăn đan dược của Khô Nhạc dâng lên”. 

 “Vâng”, Mục Uyển Thanh không dám chậm trễ, cô vội vàng ra khỏi rừng trúc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.