Tiên Võ Đế Vương

Chương 1584: Bí thuật thôi diễn



Bùm! Bùm! Bùm! 

 Vọng Thiên Các rất náo nhiệt, âm thanh nổ lư nối tiếp nhau vang lên, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ. 

 Người xem bắt đầu chửi tục, lùi rồi lại lùi, rất nhiều người đứng gần đã bị ảnh hưởng nởi dư âm ấy. 

 Giờ phút này, trên vân đài luyện đan chỉ còn lại vài chục người, tinh thần họ vẫn rất vững vàng, không vì Diệp Thành chỉ trong nửa canh giờ đã xuất đan mà bị ảnh hưởng, vẫn tập trung khống chế ngọn lửa. 

 Vòng tuyển chọn thứ ba này không giới hạn thời gian, nhưng chỉ có ba phần nguyên liệu luyện đan, chỉ cần không sử dụng hết thì dù ngươi luyện đến năm sau cũng chẳng ai nói gì, có điều với tiền đề là ngươi phải có khả năng chịu được tiêu hao trong lúc luyện chế. 

 Ở trên ghế cao, tâm trạng của Tạ Vân chuyển kiếp rất tốt. 

 Cách đó không xa, sắc mặt đám Nhạc Chân rất khó coi, chuyến đi này bọn chúng đến để tranh chức luyện đan sư với nhà Chu Tước, nhưng người xuất sắc nhất lại là kẻ thù không đội trời chung của chúng. 

 Bọn họ có thể tưởng tượng được khi về chắc chắn sẽ bị Khô Nhạc trách mắng, đến một hậu bối luyện đan sư cũng không giải quyết được thì còn làm ăn được gì? 

 Nghĩ đến đây, sáu người phía Nhạc Chân lại quay ra nhìn phòng Diệp Thành đang ngồi, trong mắt mang theo oán hận, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi, sự tồn tại của Diệp Thành khiến chúng cảm thấy có một mối đe dọa rất lớn, bọn chúng đã hạ quyết tâm không thể giữ hắn lại. 

 Đấu với ta, các ông còn kém lắm! 

 Diệp Thành chế nhạo, đương nhiên hắn có thể cảm nhận được ánh mắt hung ác của bọn chúng. 

 Hửm? 

 Đột nhiên Diệp Thành cau mày, quay đầu nhìn sang chỗ khác, tìm kiếm bóng dáng Diễn Thiên Đạo Nhân trong đám đông, một giây trước hắn rõ ràng cảm nhận được có người đang dùng bí thuật thôi diễn để nhìn lén mình. 

 Thật sự cho rằng ta chỉ là đống giấy vụn thôi sao! 

 Diệp Thành nhắm mắt lại, sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá che đi nguồn gốc của mình. 

 Sau đó hắn lấy hai cuốn bí kíp giống hệt nhau từ trong túi áo ra, đưa cho Niệm Vi và Mục Uyển Thanh. 

 “Đây là cái gì?”, Mục Uyển Thanh nhận lấy, nghi ngờ nhìn Diệp Thành. 

 “Bí thuật thôi diễn”. 

 “Bí thuật thôi diễn?”, Mục Uyển Thanh sửng sốt, không ngờ Diệp Thành lại truyền bí pháp này cho họ, phải biết rằng bí pháp này là bảo vật tối cao, thế mà bây giờ Diệp Thành lại hào phóng truyền lại cho cô, sao cô có thể không ngạc nhiên. 

 “Đa tạ Thánh chủ”, Niệm Vi cười ngọt ngào, nhận lấy bí kíp đợi khi nào về sẽ lĩnh ngộ. 

 “Kinh doanh sòng bạc cần dùng đến”, Diệp Thành mỉm cười với Mục Uyển Thanh. 

 “Nhưng thứ này quý giá quá”, Mục Uyển Thanh cảm thấy đầu óc choáng váng, hạnh phúc đến quá bất ngờ, cô còn chưa kịp chuẩn bị. 

 “Ai bảo cô là đại tẩu của ta chứ?”, Diệp Thành bật cười, liếc nhìn Tạ Vân chuyển kiếp phía dưới, nếu là người mà huynh đệ mình yêu thương, đương nhiên hắn sẽ không keo kiệt, giống như lúc trước khi Hùng Nhị thành hôn, hắn cũng tặng món quà vô thượng vậy. 

 Đương nhiên bí thuật thôi diễn mà hắn truyền cho Niệm Vi và Mục Uyển Thanh chỉ là một phần của Chu Thiên Diễn Hoá. 

 Không phải hắn không muốn truyền hết cho hai cô, mà là Chu Thiên Diễn Hoá không đơn giản như tưởng tượng, nhìn thấy quá nhiều thiên cơ sẽ gặp phản phệ, sau khi đến hoá cảnh sẽ càng gặp phản phệ dữ dội hơn, nảy sinh xung đột với tu vi, mỗi lần thôi diễn, tu vi sẽ giảm đi một chút. 

 Những điều này cũng có ghi chép trong Chu Thiên Diễn Hoá mà Chu Dịch truyền cho hắn, trong đó nói rõ về nguồn gốc của Chu Thiên Diễn Hoá cùng với những khó khăn mà các vô tu thiên sĩ gặp phải, sau khi tiêu tán hết tu vi, họ ở giữa tu sĩ với người phàm, và đều không được chết yên lành. 

 Trước nay Diệp Thành đều ôm lòng kính nể và dè chừng với Chu Thiên Diễn Hoá, bởi vì mạch này quá bí ẩn. 

 Vì vậy hắn chỉ truyền một phần cho Niệm Vi và Mục Uyển Thanh, chứ không phải Chu Thiên Diễn Hoá hoàn chỉnh, mục đích của hắn rất đơn giản, đó là không muốn hai người dính líu quá nhiều vào truyền thừa xa xưa này. 

 Mà hắn cũng không lúc nào không nghiền ngẫm bí thuật vô thượng này. 

 Một trăm năm ở trong hố đen không gian, hắn không chỉ một lần tìm kiếm phương pháp phá giải nhưng đến giờ vẫn chưa tìm ra. 

 Hắn cũng từng nghĩ đến việc huỷ bỏ Chu Thiên Diễn Hoá, nhưng hắn không thể, hắn cần bí thuật này để tìm kiếm người chuyển kiếp, Chư Thiên Vạn Vực quá lớn, vô số cổ tinh, không có bí thuật này dù đến chết hắn cũng không tìm được hết tất cả mọi người. 

 Không biết qua bao lâu hắn mới gạt mọi suy nghĩ, lẳng lặng nhìn hư thiên xa xôi, hy vọng trước khi tiêu tán hết tu vi có thể tìm được tất cả những người chuyển kiếp. 

 “Ồ đúng rồi”, Mục Uyển Thanh đang đọc bí kíp dường như nhớ ra gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành: “Lão tổ nhà ta muốn gặp ngươi”. 

 “Thật vinh hạnh”, Diệp Thành mỉm cười, không từ chối, lão tổ mà cô ấy nói chắc chắn là bà lão giàu kinh nghiệm đó, chưa biết chừng bà ấy còn biết Côn Luân Hư, vậy nên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. 

 “Vậy sau khi cuộc tuyển chọn luyện đan sư kết thúc ta sẽ đi gặp”. 

 “Thánh chủ chuẩn bị tâm lý đi nhé, sau khi cuộc tuyển chọn luyện đan sư kết thúc, hầu hết các gia tộc lớn ở U Đô sẽ gửi thiệp mời tới cho ngài đấy”, Niệm Vi cười khẽ. 

 “Nói đến đây ta cũng hơi tò mò, rốt cuộc các thế lực ở U Đô được phân chia như thế nào?”, Diệp Thành nghi hoặc nhìn Niệm Vi và Mục Uyển Thanh. 

 “Cả Chu Tước Tinh chỉ có nhà Chu Tước và chín thế gia lớn khác là thế lực lớn mạnh nhất. Nhà Chu Tước trấn giữ thành chính của U Đô, chín thế gia lớn kia trấn giữ chín thành nhỏ của U Đô. Thành chính và chín thành nhỏ hợp lại mới là U Đô hoàn chỉnh, còn nguồn gốc của nhà Chu Tước và chín thế gia lớn ấy thì cũng đã từ rất lâu đời rồi”. 

 “Vậy nên nhà họ Mục các cô cũng là một trong chín thế gia lớn?”, Diệp Thành nhìn Mục Uyển Thanh hỏi. 

 “Vân, Dương, Cổ, Nhạc, Dương, Huyền, Tinh, Mục và Bách Lí là chín thế gia lớn ở U Đô”, Mục Uyển Thanh cười đáp: “Đúng như ngươi nói, nhà họ Mục chúng ta là một trong chín thế gia lớn, chín thế gia lớn trấn giữ chín thành trì, mỗi lão tổ là thành chủ của một thành trì ấy, mà lão tổ nhà ta chính là thành chủ nhà họ Mục”. 

 “Thảo nào”, Diệp Thành sờ cằm, hắn đã hiểu tại sao Mục Uyển Thanh và Niệm Vi lại thân thiết như thế, thảo nào nhà họ Mục có thể mở sòng bạc ở U Đô, hơn nữa còn là sòng bạc duy nhất. 

 “Chín thế gia như chín chư hầu, còn nhà Chu Tước là hoàng thất”, Mục Uyển Thanh nói tiếp: “Mối quan hệ trong này rất phức tạp, hôn nhân chính trị từ lâu đã không thể nói rõ ràng”. 

 “Chín chư hầu, vậy thì cũng rất có tiếng nói”, Diệp Thành ung dung cất lời: “Nếu như ta đoán không nhầm thì nhà Chu Tước lựa chọn Thánh chủ cho gia tộc cũng cần được chín thế gia lớn đồng ý phải không?” 

 “Đó là đương nhiên”, Niệm Vi tiếp lời: “Chín thế gia lớn có lai lịch thâm sâu, rất có tiếng nói. Mười năm trước, chín thế gia vẫn ủng hộ Cửu hoàng huynh kế vị Thánh chủ của nhà Chu Tước, nhưng trời cao không thương, để Cửu hoàng huynh gặp phải chuyện này khiến chín thế gia lớn kia hầu hết đều vứt bỏ huynh ấy”. 

 “Thế giới này là vậy, không nhìn thấy hy vọng thì sẽ không gửi gắm hy vọng”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Cho nên chúng ta đều đang chờ Huyền Vũ lấy lại được huy hoàng năm xưa”, Mục Uyển Thanh hít sâu một hơi: “Chỉ khi chín thế gia lớn nhìn thấy hy vọng thì chàng ấy mới có tư cách thống lĩnh cả Chu Tước Tinh”. 

 “Yên tâm, ta sẽ giúp hắn”. 

 “Chẳng phải bây giờ ta đã lên rồi sao!”, Tạ Vân chuyển kiếp nở nụ cười, lúc này mới nhìn sang Diệp Thành, ở khoảng cách gần thế này, cảm giác quen thuộc khó hiểu lại dâng lên trong lòng khiến hắn ta cảm thấy Diệp Thành vô cùng thân thiết. 

 “Không biết vì sao nhìn thấy gương mặt này của ngươi, ta lại rất ngứa tay”, Diệp Thành hứng thú nhìn Tạ Vân chuyển kiếp. 

 “Ngứa… Ngứa tay?”, câu này của Diệp Thành khiến Tạ Vân chuyển kiếp hơi sững sờ. 

 “Nếu ngươi đã tới trước thì chọn ngày không bằng gặp ngày”, Diệp Thành cười vui vẻ, một tia thần quang màu vàng hiện ra, bay thẳng vào đầu mày của Tạ Vân chuyển kiếp.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.