Tiên Võ Đế Vương

Chương 1531:  Đáng tin! 



“Nhà ở U Đô đắt lắm sao?”, Diệp Thành gãi đầu. 

 “Đắt, cực kỳ đắt”, lão ta thở dài: “Động phủ hạng hạ đẳng nhất chỉ có diện tích mười trượng cũng đã một trăm nghìn nguyên thạch rồi. Động phủ trung đẳng diện tích ba mươi trượng cần ba trăm nghìn nguyên thạch, động phủ thượng đẳng năm mươi trượng cần năm trăm nghìn nguyên thạch, nói thẳng ra là một trượng mười nghìn nguyên thạch, tuy đắt nhưng rất đáng”. 

 “Hạng hạ đẳng nhất cũng một trăm nghìn?”, Diệp Thành líu lưỡi, điều này khiến kẻ nghèo rớt không có một viên nguyên thạch nào là hắn biết phải làm sao? Một Chuẩn Hoàng mà cũng phải buồn rầu chuyện mua nhà, hắn chợt cảm thấy nguyên thạch thật sự rất có giá trị. 

 “Vậy nên không phải ta đây không cho ngươi mượn tiền, cho ngươi mượn một viên nguyên thạch cũng chẳng để làm gì, dù vào được U Đô cũng chẳng ở được lâu, rồi cũng sẽ bị ném ra ngoài thôi”. 

 “Tiền bối, vậy ông có biết ở đâu có thể kiếm tiền, còn có thể kiếm được nhanh không?”, Diệp Thành nhìn ông ta. 

 “Kiếm nhanh thì phải nhận nhiệm vụ”. 

 “Đi đâu để nhận ạ?”, Diệp Thành vội hỏi ngay. 

 “Nhìn thấy chín tấm bia đá dưới chân tường thành không?”, ông ta chỉ vào nơi cách đó không xa: “Trên đó có treo từng tấm ngọc bài đó, mỗi ngọc bài là một nhiệm vụ. Có nhiệm vụ độ khó thấp, cũng có nhiệm vụ độ khó cao, dựa vào thực lực của mình mà chọn, nhưng đừng chơi lớn quá, mất mạng thì không đáng đâu”. 

 “Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành chắp tay rồi xoay người, đi nhanh tới chỗ chín bia đá. 

 Tới chỗ bia đá, Diệp Thành nhìn quanh một lượt rồi bước đến tấm bia đầu tiên. 

 Chín bia đá, từ trái sang phải có từ cấp một đến cấp chín, cấp một với độ khó thấp nhất, cấp chín là khó nhất, phân chia vô cùng rõ ràng, điều này U Đô làm rất thích đáng, để tu sĩ tự lượng sức mình, không đến nỗi vì không rõ cấp độ nhiệm vụ mà mất mạng vô ích. 

 Tấm bia thứ nhất có hàng trăm tấm ngọc bài, trên mỗi ngọc bài đều dùng thần thức để lạc ấn nhiệm vụ, hơn nữa đa phần đều là nhiệm vụ giết yêu thú, cấp bậc của yêu thú không cao, chỉ ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất. 

 Vì là nhiệm vụ cấp thấp nên đương nhiên phần thưởng không nhiều, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ chỉ được nhận một viên nguyên thạch. 

 Đáng tin! 

 Diệp Thành vung tay lấy hết cả trăm tấm ngọc bội xuống. 

 Hành động này của hắn lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đến tên gác cổng thành lúc trước và lão già giảo hoạt gần đó cũng không khỏi quay ra nhìn, vẻ mặt ai cũng rất ngạc nhiên. 

 Phải biết rằng yêu thú cảnh giới Thiên tầng thứ nhất mạnh hơn tu sĩ cảnh giới Thiên tầng thứ nhất rất nhiều, vì yêu thú đều có thân thể bá đạo, yêu thú nào có phòng ngự cường hãn thì đến tu sĩ cảnh giới Thiên tầng thứ ba cũng chưa chắc đã giết được. 

 Nhưng họ làm sao biết được Diệp Thành là người đã từng giết cả Đại Đế. 

 Hoang Cổ Thánh Thể từ trước đến nay luôn là tồn tại bất khả chiến bại cùng cấp, tuy hắn chỉ ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất, cũng không còn ở trạng thái đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu của hắn cũng vượt xa yêu thú cảnh giới Thiên tầng thứ nhất, so sánh độ mạnh thân thể thì yêu thú còn kém xa. 

 “Tiểu tử này điên rồi à?!”, dưới bia đá, tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt, chủ yếu đều chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành. 

 “Một lúc nhận hơn trăm nhiệm vụ, không phải điên thì cũng là đầu bị lừa đá”. 

 “Cảnh giới Thiên tầng thứ nhất, còn có ám thương, đúng là không biết tự lượng sức”, có người nói năng không chút giữ ý, ánh mắt nhìn Diệp Thành mang theo vẻ khinh miệt và coi thường, dường như đã nhìn thấy cảnh Diệp Thành bị yêu thú nuốt chửng. 

 Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ những điều này. 

 Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể với sức chiến đấu cường đại, cũng không phải kẻ liều lĩnh, không nắm mười phần thắng thì hắn sẽ không dễ dàng ra tay. 

 Hơn nữa, trong nhiệm vụ giết yêu thú, chủ yếu nguy hiểm đến từ tu sĩ chứ không phải yêu thú, hắn thấy rất nhiều thủ đoạn giết người cướp của, cũng thấy rất nhiều tu sĩ mạnh làm điều này, hắn biết rất rõ những mánh khoé trong đó. 

 Khi mọi người còn đang lời ra lời vào thì hắn đã giẫm lên phi kiếm, dựa theo ngọc bài nhiệm vụ đi thẳng về hướng Đông Nam. 

 Sau khi hắn đi, đám tu sĩ tụ tập dưới bia đá nhiệm vụ mới rời đi, tìm những nhiệm vụ mình vừa có thể nhận lại vừa ít nguy hiểm, nhiều người còn giơ ngọc bài tổ đội lên tìm đồng đội. 

 Phi kiếm vụt qua bầu trời, tốc độ của Diệp Thành cực nhanh. 


 Còn chưa đặt chân xuống dưới, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng gầm thét của yêu thú trong núi rừng vô biên, hầu hết là do tu sĩ đến đây gây nên sự xáo trộn. Rừng cây xanh um, trong gió nhẹ còn có khí tức hung tàn và mùi máu tanh. 

 Bắt đầu thôi! 

 Hít sâu một hơi, Diệp Thành đi vào trong rừng. 

 Giống như lần đầu tiên hắn vào rừng giết yêu thú khi xưa, mỗi bước đi đều rất thận trọng, thần thức mở rộng, gió thổi cỏ lay trong bán kính mấy nghìn trượng đều không qua khỏi cảm tri của hắn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.