Tiên Võ Đế Vương

Chương 1516:  Độn giáp thiên tự! 



Đó là Hoang Cổ Thánh Thể tên Thần Chiến, Thánh thể cuối cùng thời Hoang Cổ, Chư Thiên Vạn Vực lấy cái chết của ông ấy làm cột mốc thời đại, kết thúc thời đại Hoang Cổ, mở ra thời đại Thái Cổ khiến đời sau không bao giờ quên. 

 Trong khi hắn đang quan sát thì từng vệt sáng xẹt qua bầu trời, đó là những chữ vàng được ánh sáng vàng bao phủ. 

 Độn giáp thiên tự! 

 Diệp Thành lẩm nhẩm, nhớ lại chuyện trước đây, những chữ vàng này đều xuất hiện từ trong cuốn Độn Giáp Thiên Thư huyền diệu, mỗi chữ đều ẩn chứa đạo uẩn vô thượng, có thể tự xếp thành hàng, phác hoạ ra đại đạo của thiên địa. 

 Năm xưa hắn thu thập rất nhiều, cũng cướp rất nhiều. 

 Từ khi ra khỏi Hố Thần, hắn đã tìm kiếm rất nhiều lần, trong mười năm qua thi thoảng hắn cũng thu hoạch được một ít. 

 Tuy nhiên hắn biết mình vẫn chưa thể thu thập đủ độn giáp thiên tự, hắn đã đi hết mọi ngóc ngách của Đại Sở nhưng không còn thấy thiên tự nữa, những thiên tự còn lại của Độn Giáp Thiên Thư chắc chắn đang ở Chư Thiên Vạn Vực. 

 Khi hắn đang suy nghĩ thì những độn giáp thiên tự bay lên đã lần lượt lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh, đan xen với thiên tự có sẵn trên đó, chúng tự xếp hàng, phác hoạ ra từng dị tượng huyền diệu. 

 Diệp Thành nhìn vào nơi sâu ấy một lần cuối cùng rồi quay người rời đi. 

 Lần này hắn tới Đầm Vô Vọng. 

 Một lần nữa, hắn bước vào trong cấm địa, nước biển đen kịt ngưng tụ thành mặt biển tối đen như một tấm gương màu đen, có thể phản chiếu mọi thứ trên đời, cũng có thể sao chép lại mọi thứ trên đời. 

 Năm đó hắn đã chiến đấu với bản thân được sao chép từ Đầm Vô Vọng này, cũng chính vì hắn làm liều khơi gợi hư ảo với thực tế nên mới rơi vào trạng thái đờ đẫn, mở ra một quá khứ đáng buồn. 

 Bây giờ sau khi vào lại Đầm Vô Vọng, hắn vẫn bị sao chép. 

 Giống như lúc trước, hắn đại chiến với bản thân mình, toàn thân bê bết máu, cuối cùng vẫn dùng tình cảm để chiến thắng. 

 Hắn kéo lê Thánh thể mệt mỏi đầy vết thương ra khỏi Đầm Vô Vọng, trước khi đi vẫn không quên nhìn vào nơi sâu. 

 Nơi đó có một chiếc gương đang lơ lửng, đó là gương Côn Luân đế khí, nó to lớn mà tự nhiên, đan xen với Đế Đạo pháp tắc, bên trên còn nhuốm máu, đó là máu của Huyền Cổ Đại Đế, người đã từng giải cứu chúng sinh Vạn Vực rồi tử trận ở Đại Sở. 

 Diệp Thành cất bước, ra khỏi Đầm Vô Vọng. 

 Hắn lại xuất hiện lần nữa, nhưng là ở Hoan Hải, vẫn là một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở. 

 Gió nhẹ thổi qua, hắn bước vào trong. 

 Đây là lần đầu tiên hắn đi vào, huyễn quang trước mắt khiến hắn vào trong một cảnh giới kỳ diệu, từng hình ảnh quen thuộc, từng khuôn mặt quen thuộc, đều là chuyện quá khứ, người của quá khứ. 

 Lần đầu tiên hắn được thấy sự cường đại của Hoan Hải, với đạo hạnh hiện tại của hắn mà cũng mắc kẹt trong huyễn cảnh suốt một tháng. 

 Hắn nhìn thấy kiếm Hiên Viên, thanh đế kiếm đó không thù địch với hắn mà vì hắn mang trong mình dòng máu phụ của Hiên Viên Đế, cũng chính nhờ Đế Kiếm Hiên Viên nên đã giúp hắn giết được Thiên Ma Đại Đế, họ cũng coi như chiến hữu kề vai sát cánh năm xưa. 

 Hắn cung kính cúi đầu trước kiếm Hiên Viên, hắn đang vái kiếm, cũng đang vái Hiên Viên Đế. 

 Vị Đại Đế mạnh nhất trong một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang khiến hắn kính nể, đó là mục tiêu vĩ đại không gì sánh được của hắn. 

 Sau khi ra khỏi Hoan Hải, hắn lặng lẽ đứng trên đỉnh núi, một lần này hắn đứng cả ba ngày. 

 Khi bình minh ngày thứ tư đến, hắn mới cất bước rồi biến mất trong tích tắc. 

 Khi hắn hiện thân lần nữa là ở một vùng đất mới. 

 Ở đây, nhìn khắp chung quanh, những gì có thể thấy chỉ có đất đai khô cằn, cỏ không mọc được, nhiều chỗ còn có máu chưa khô, nhiều chỗ lại có những bộ xương khô bị gió cát che lấp một nửa. 

 Đây là Thung Lung Tối – nơi kỳ dị nhất trong năm cấm địa lớn của Đại Sở. 

 Cấm địa này không hề yên tĩnh mà luôn chuyển động, cũng chính vì vậy mà rất nhiều tu sĩ Đại Sở bị cuốn vào trong, Đao Hoàng Toại Phong năm xưa trời xui đất khiến thế nào lại đi vào Thung Lũng Tối này rồi bị kẹt trong đây cả trăm năm. 

 Huyết phong rít gào mang theo tiếng than khóc, có những hình thể kỳ lạ nhìn như âm linh nhưng lại không phải âm linh, chúng rất mạnh, dường như muốn nhấn chìm hắn. 

 Diệp Thành ra tay, liên tục tiêu diệt những con quái vật kỳ lạ này, sức chiến đấu của hắn rất mạnh nhưng cũng liên tục bị thương. 

 Chín ngày sau hắn dừng bước, sau lưng là cả một con đường máu, trên người hắn cũng máu chảy đầm đìa. 

 Nơi sâu phía trước có một bảo tháp được khảm chín trăm chín mươi chín thần châu, mỗi thần châu đều toả ra thần quang đan xen với Đế Đạo pháp tắc, lộ ra Đế uẩn, trấn áp vùng đất tối tăm này. 

 Tháp Tiên Vương là đế khí của Tiên Vũ Đại Đế, vị Đại Đế danh tiếng lẫy lừng, thống trị thời kỳ huy hoàng nhất của Chư Thiên Vạn Vực. 

 Khi Diệp Thành nhìn vào nó thì thấy nó rung lên, có lẽ là vì Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn. Tiên Vũ Đại Đế là người của Tiên tộc, mà Tiên Luân Nhãn của hắn là Tiên Nhãn nghịch thiên của Tiên tộc, thân là đế khí của Tiên Vũ Đại Đế, tháp Tiên Vương như tìm thấy huyết mạch của chủ nhân, nó rất kích động cũng rất bàng hoàng. 

 Diệp Thành rời đi, lại tới Thập Vạn Đại Sơn. 

 Cửu U Tiên Khúc! 

 Diệp Thành lẩm bẩm, tiếng đàn đó rất quen thuộc với hắn, đã từng có một nữ tử si tình gảy đàn cho hắn nhưng rồi lại chết trong vòng tay của hắn, cô ấy tên là Liễu Như Yên, người đã từng dùng khúc nhạc này để giúp hắn thoát khỏi trạng thái đờ đẫn năm xưa. 

 Đàn Phượng Hoàng là đế khí của Đông Hoa Nữ Đế Nguyệt Thương, cô là Đại Đế có thần thoại rất đặc sắc, là vị Đại Đế duy nhất lên ngôi Hoàng đế trước năm nghìn tuổi trong một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang. 

 Nhìn nó, Diệp Thành cũng cảm thấy rất thân thuộc, có lẽ vì huyết mạch của hắn, hồng nhan chí tôn của Đế Hoang có lẽ là một người có phong thái tài hoa.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.