Tiên Võ Đế Vương

Chương 1511: Sau đó thì sao?



Trong đêm khuya, bầu trời đêm như những hạt cát bụi. 

 Diệp Thành giảng đạo chín ngày rồi lại môtj mình ngồi lại ở đỉnh núi, bên cạnh hắn còn có Tiểu Nhược Hi đang ngủ say. 

 Cơn gió khẽ thổi tới, Đường Như Huyên bước tới ngồi bên cạnh Diệp Thành, cô tĩnh lặng nhìn bầu trời sao, đôi mắt hoang hoải, vẻ mặt thê lương giống như đang tìm vì sao sáng nhất trên bầu trời. 

 “Sẽ nhanh thôi”, Diệp Thành nãy giờ vẫn im lặng thì chợt lên tiếng, hắn phá vỡ bầu không khí im ắng hồi lâu. 

 “Gì cơ?”, suy nghĩ của Đường Như Huyên bị gián đoạn, cô thu lại ánh mắt nhìn Diệp Thành với khuôn mặt khó hiểu. 

 “Bọn họ sẽ về sớm thôi”, Diệp Thành mỉm cười mỏi mệt: “Thiên địa bất hoang, Hằng Nhạc bất lão”. 

 “Bọn họ mà huynh nói…”, đôi mắt ảm đạm của Đường Như Huyên chợt trào nước mắt, cô nhìn Diệp Thành, đôi bàn tay trong vạt áo nắm chặt. 

 “Đại Sở tự hình thành luân hồi”, Diệp Thành nói ra bí mật này, “tất cả những người chết sẽ đầu thai chuyển kiếp ở vùng đất này”. 

 “Vậy có nghĩa là muội có thể gặp được…” 

 “Xin lỗi Đường muội”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời Đường Như Huyên, đôi mắt ảm đạm của hắn mang theo vẻ áy náy, “ta tìm thấy rất nhiều người chuyển kiếp nhưng lại không thấy Hùng Nhị”. 

 “Nhưng rõ ràng huynh nói người đã chết đều có thể đầu thai chuyển kiếp”, Đường Như Huyên cuối cùng cũng không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc, khi Diệp Thành cho cô hi vọng cũng là lúc hắn cho cô tuyệt vọng, cô có thể nhìn thấy người thân quen thuở xưa nhưng lại không thấy người mà cô quan tâm nhất. 

 “Thiên Ma xâm lược, luân hồi của Đại Sở xảy ra vấn đề”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khản đặc, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Như Huyên. 

 “Sau đó thì sao?” 

 “Người không chuyển kiếp ở Đại Sở thì có thể chuyển kiếp tới nơi khác”, Diệp Thành trả lời thực lòng vì hắn không dám chắc Hùng Nhị luân hồi tới Chư Thiên Vạn Vực hay đã hồn bay phách tán, đây có lẽ là lại là một nỗi tuyệt vọng trong hi vọng. 

 “Rốt cục huynh ấy chuyển kiếp về đâu?”, Đường Như Huyên vô thức nắm lấy cánh tay Diệp Thành, cô nhìn hắn với khuôn mặt dàn dụa nước mắt, chỉ hi vọng người thanh niên liên tục tạo tra kì tích trước mặt có thể cho cô câu trả lời chính xác. 

 “Cách nơi này rất xa”. 

 “Là bao xa?”, Đường Như Huyên căng thẳng nhìn Diệp Thành. 

 “Cho dù là bao xa thì ta cũng sẽ tìm thấy hắn”, Diệp Thành cuối cùng cũng ngẩng mặt nhìn Đường Như Huyên, hắn nở nụ cười ôn hoà an ủi, “rồi sẽ có một ngày ta đưa hắn vẹn nguyên không xây xước đến trước mặt muội, sư muội có tin ta không?” 

 “Tin, muội tin”, Đường Như Huyên gật đầu, cô tin Diệp Thành vô điều kiện. 

 “Thời gian có lẽ sẽ rất dài”. 

 “Muội có thể đợi, cho dù là địa lão thiên hoang”, Đường Như Huyên vẫn kiên định lau đi nước mắt. 

 Diệp Thành mỉm cười gật đầu, hắn lại lần nữa nhìn vào bầu trời sao. 

 Diệp Thành không biết giấu Đường Như Huyên là đúng hay sai nhưng là huynh đệ tốt của Hùng Nhị, thê tử của Hùng Nhị cũng là người thân của hắn, hắn phải cho Đường Như Huyên một tia hi vọng để sống tiếp. 

 Màn đêm chìm vào im ắng. 

 Đường Như Huyên đi rồi, cả chặng đường cô không ngừng lau nước mắt, đó là những giọt nước mắt của sự kích động, sau mười năm sống ở thế giới phàm trần như cái xác không hồn thì cuối cùng Diệp Thành cũng cho cô tia hi vọng để cô và Hùng Nhị có thể viết tiếp câu chuyện tình duyên ở kiếp trước. 

 Đêm tối, vùng đất rộng lớn này không hề yên bình. 

 Ở thế giới người phàm, từng toà cổ thành, từng tiểu trấn, từng ngọn núi, từng ao hồ chỉ cần là nơi có sinh linh thì đều có quang hoa bay lên trời. 

 Kí ức mà Diệp Thành lập ra đã được giải, những người chuyển kiếp đã khôi phục lại kí ức tiền kiếp sau khi một luồng linh quang xuất hiện, từng cặp mắt dàn dụa nước mắt, bọn họ kích động đến mức nghẹn ngào không nói nên lời. 

 Quy vị! 

 Sau tiếng hô vang vọng đát trời, những người chuyển kiếp thành hoa cỏ cũng hoá thành hình người, những người chuyển kiếp thành muông thú cũng hóa thành người bay về các phương. 

 Ta đã đợi mọi người rất lâu rồi. 

 Ở khắp các nơi của Đại Sở đều có truyền tống vực môn xuất hiện, ba nghìn hoá thân và chín đạo thân của Diệp Thành canh gác ở đó tiếp đón người chuyển kiếp quay về. 

 Nhìn vào hư thiên, đó là từng đạo thần hồng sáng chói khắp bầu trời. 

 Tất cả những người chuyển kiếp đã quy vị, từng cặp mắt mơ hồ hoang hoải, mười năm trôi qua như một giấc mơ, lại lần nữa trùng sinh mang theo kí ức tiền kiếp, bọn họ lại bước đi trên mảnh đất cố hương với biết bao thăng trầm. 

 Sáng sớm, Diệp Thành và Đường Như Huyên thức dậy từ rất sớm, hắn khoác trên mình tấm đạo bào năm xưa đứng dưới chân Hằng Nhạc Tông. 

 Không lâu sau đó, một luồng sáng xuất hiện chống giữa đất trời. 

 Tiếp đó, một thiếu niên chừng mười tuổi bước ra, vào giây phút người này bước ra khỏi quang môn thì liền hoá thành một bóng hình vững chãi, đó là Dương Đỉnh Thiên với đôi mắt dày dạn gió sương mang theo nước mắt. 

 Diệp Thành tiến lên trước, ‘bịch’ một tiếng, hắn quỳ xuống đất, nước mắt hoen mi. 

 Diệp Thành, đúng là con rồi! 

 Phía Dương Đỉnh Thiên tiến lên trước nghẹn ngào, bàn tay đỡ Diệp Thành mà run lên, chính là người thanh niên này đã đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm của Đại Sở để thức tỉnh bọn họ, mười năm trời, là mười năm mòn mỏi. 

 Về nhà thôi!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.