Tiên Võ Đế Vương

Chương 1484:  Đan Thành! 



Trong màn đêm đen, những bông tuyết đỏ thẫm bay rợp trời cùng vẫn khúc từ xa xôi cùng hoà quyện tiễn đưa nữ tử si tình về chốn xa. 

 Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt tiêu tán, hoá thành hai luồng u sương biến mất giữa đất trời. 

 Diệp Thành đứng dậy, hắn lê thân hình mỏi mệt của mình bước đi trên tường thành, hắn cầm lấy sát kiếm nhuốm máu, sải từng bước nặng nề, mỗi bước đi để lại huyết ấn trên mặt đất, hắn giống như cái xác không hồn, bóng người run rẩy mà cô quạnh. 

 Những tu sĩ của Đại Sở trên tường thành lặng lẽ nhìn hắn không nói gì. 

 Chiến tranh tàn khốc đã kéo theo quá nhiều người thân của Diệp Thành phải chôn vùi và cũng chôn vùi đi những người thân của bọn họ, màn đêm cũng vì vậy mà mang theo nỗi bi thương vô hạn. 

 Diệp Thành không biết mình đã đi bao xa, hắn chỉ biết bước đi vô định trên tường thành dài đằng đẵng, mái đầu bạc trắng bay theo chiều gió, trong làn mưa tuyết đỏ máu kia, mái tóc hắn như nhuốm thêm một màu đỏ thẫm. 

 Đối đầu với trời, thiên sát cô tinh! 

 Diệp Thành cười thê lương, chỉ cần là những người có liên quan đến hắn thì đều chịu liên luỵ, không một ai có kết cục tốt đẹp. 

 Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân, hắn mỏi mệt ngồi xuống, thu mình lại rồi dựa vào bức tường thành đổ nát mà ôm lấy sát kiếm đẫm máu chìm vào giấc ngủ giữa từng cơn gió tuyết thét gào. 

 …….. 

 Đan Thành! 

 Trong địa cung rộng lớn, một cái lư luyện đan lơ lửng, trong đó có chân hoả đủ màu sắc đang bập bùng, nếu đếm kĩ thì cũng phải hàng trăm loại. 

 Tứ phía của lư luyện đan cũng không chỉ có một mình luyện đan sư, còn có Đan Ma, Đan Thần, Đan Nhất và rất nhiều luyện đan sư nổi danh của Đại Sở, dưới chân bọn họ là một đại trận, chính là Đan Trận dùng để luyện đan. 

 Ngoài một nhóm luyện đan sư lão bối ra thì bên trong địa cung vẫn còn hai bóng người đứng sừng sững: Huyền Nữ và Lạc Hi. 

 “Lạc Hi, muội có sợ không?’, Huyền Nữ nghiêng đầu khẽ xoa đầu Lạc Hi. 

 “Có thể hỗ trợ huynh ấy thì muội không sợ gì cả”, Lạc Hi đáp lời, đôi mắt to tròn, khi nói đôi mắt còn híp lại thành hình bán nguyệt. 

 “Huyền Nữ, Hi Nhi, thực ra hai con…” 

 “Sư tôn không cần nói đâu ạ”, Huyền Nữ khẽ mỉm cười ngắt lời Đan Thần, “nếu như cái chết của chúng ta thật sự có thể giúp Đan Thành luyện ra Thiên Tịch Đan, nếu như Thiên Tịch Đan có thể giúp Diệp Thành đột phá, nếu như Diệp Thành ở trạng thái Đại Thành có thể xoay chuyển tình thế thì vậy cũng đáng”. 

 Nói rồi Huyền Nữ cầm lấy tay Lạc Hi đi về phía lư luyện đan. 

 Vào giây phút bọn họ bước vào lư luyện đan, cả hai vô thức quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Nam Sở như thể có thể trông thấy Diệp Thành đang ngủ say trên tường thành cách đó không biết bao nhiêu dặm. 

 Kiếp sau gặp lại! 

 Cả hai mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo những giọt nước mắt, thế rồi Huyền Nữ và Lạc Hi thu lại ánh mắt tiếc nuối của mình rồi quay người bước vào trong lư luyện đan. 

 ……… 

 Vẫn là khung cảnh về đêm. 

 Thiên địa tối tăm chìm vào bầu không khí vô cùng yên tĩnh. 

 Lần này Thiên Ma không tấn công tiếp dù cách đã rất lâu, nhưng đại quân rợp trời lại dừng bên ngoài tường thành của Nam Sở, hai bên như có một sự hiểu ngầm, có lẽ vì giao tranh lâu rồi, thương vọng quá khốc liệt nên bên nào cũng cần nghỉ ngơi. 

 Trên tường thành, dường như Diệp Thành không chịu được cái lạnh, có vài lần hắn thu mình, mái tóc bạc trắng che mất nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra được nét mỏi mệt của hắn dù chỉ thông qua từng kẽ tóc mỏng manh. 

 Không biết từ khi nào, một bóng hình mới bước tới khẽ cúi người, quỳ xuống phía trước hắn rồi khẽ giơ tay vén từng lọn tóc bạc trắng, khẽ xoa xoa gò má hắn, đó là Bích Du, con gái của Đao Hoàng. 

 Hiện giờ Bích Du cũng bạc trắng mái đầu, trong trận huyết chiến, cô liên tục dùng đến cấm thuật, thiêu đốt thọ nguyên, có điều một người mới hai mươi tuổi như cô lúc này lại chỉ còn lại tuổi thọ là ba ngày. 

 Tấn công! 

 Màn đêm yên ắng cuối cùng cũng bị một giọng nói lạnh lùng phá vỡ. 

 Đột nhiên, đại quân Thiên Ma dồn dập kéo đến công phá tường thành Nam Sở, vả lại trận thế còn lớn hơn cả trước đó, trông có vẻ như chỉ cần chúng ra đòn tấn công là sẽ có thể công phá được Nam Sở vậy. 

 Lúc này, Diệp Thành mở mắt, ập vào mắt hắn là Bích Du với mái tóc bạc trắng. 

 Bích Du mỉm cười, cô không nói gì mà kéo Diệp Thành dậy. 

 Diệp Thành nhìn Bích Du, trái tim hắn đau nhói, như thể hắn đã nhìn thấy thọ nguyên của Bích Du chỉ còn vài ngày, nếu không có gì bất ngờ thì Bích Du chỉ còn sống được ba ngày là đã đi tới điểm cuối cùng của số mệnh. 

 Ba ngày, ta ở bên cô! 

 Cả hai người đứng sóng vai, Bích Du nghiêng đầu mỉm cười. 

 Diệp Thành không nói gì, hắn vung sát kiếm xông vào đại quân Thiên Ma trên tường thành. 

 Giết! Giết cho ta! 

 Chúng tướng Thiên Ma gằn lên phẫn nộ, một bức tường thành nhỏ bé mà lại chặn bọn chúng cả tháng trời, đối với bọn chúng mà nói thì đây chính là sự sỉ nhục, nên biết rằng cả Đại Sở này đến cả một tu sĩ ở cảnh giới Thiên cũng không có. 

 Rầm! Bịch! Rầm! 

 Trận đại chiến lập tức nổ ra, cả hai bên ngự động sát trận hư thiên, từng toán người hoá thành huyết vụ nhuốm đỏ tường thành Nam Sở. 

 Rầm! 

 Không biết từ bao giờ, một tường thành của Nam Sở bị công phá, đại quân Thiên Ma như nước lũ ào vào trong. 

 Giết! 

 Từ khi lão bối tu sĩ tự nổ liền có liên tiếp những người khác xông vào đại quân Thiên Ma, không ai nghĩ ngợi gì nhiều cứ thế tự nổ bản thân và tạo ra từng chuỗi tiếng nổ khiến máu và xương bay mịt mờ. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Trên tường thành, Diệp Thành giống như đạo kinh mang tay cầm sát kiếm ra tay không kiêng dè, cứ thế chém giết, chỉ cần có tên Thiên Ma nào xông lên tường thành ngoài ma tướng ra thì không kẻ nào có thể chặn lại được chiêu thức của hắn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.