Tiên Võ Đế Vương

Chương 1452: Pháp Luân Vương? 



Rút! Mau rút! 

 Thấy Thiên Ma binh liên tục bị tiêu diệt, các ma tướng của Thiên Ma tức giận quát lên. 

 Người ta đợi quân địch mệt rồi tấn công, nếu cứ nhất quyết tấn công tiếp, có trời mới biết sẽ chết bao nhiêu người. 

 Ngay tức thì, Thiên Ma binh nhếch nhác chật vật đồng loạt rút lui, cho đến khi ra khỏi phạm vi tối đa mà tường thành hư thiên sát trận có thể tấn công, ở tại chỗ dưỡng thương, xếp thành đội hình ma binh. 

 Bên này, phía Thái Hư Cổ Long đã trèo lên tường thành, sắc mặt ai cũng tái nhợt, hầu như ai cũng đều đã bị thương. 

 Hậu duệ các hoàng đế và chư vương các đời nhìn tường thành dưới chân, trong mắt loé lên ẩn ý sâu xa khó giải thích, phòng ngừa thật chu đáo! Năm xưa chịu bao nhiêu áp lực cũng phải xây được tường thành, bức tường thành vô dụng trong mắt họ giờ đây lại trở thành lá chắn lớn nhất để họ chống lại Thiên Ma. 

 Pháp… Pháp Luân Vương? 

 Khi phía Cổ Tam Thông nhìn thấy Pháp Luân Vương cũng ở trong số đó thì đều sững người, tưởng mình nhìn nhầm. Pháp Luân Vương vô song chẳng phải đã chết trong trận đại chiến với Chính Dương Tông rồi sao? 

 Trước vấn đề này, Thái Hư Cổ Long im lặng, trong lòng rất đau, sao hắn ta lại không biết lý do Pháp Luân Vương sống lại chứ?! Đó là do đồ nhi của hắn ta dùng mạng sống đổi lại. 

 Trước ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Pháp Luân Vương thẳng thừng phớt lờ. 

 Lúc này ông ta cũng giống như phía Ma Vương, nhìn bức tường thành dưới chân, với nhãn giới của ông ta đương nhiên nhìn ra bức tường thành này rất phi phàm, không phải tường thành bình thường mà trên mỗi tấc đất đều được lạc ấn trận văn. 

 Diệp Thành đâu? 

 Khi mọi người đang im lặng thì Chung Giang chợt hỏi. 

 Lời này vứt thốt ra, mọi người đều nhíu mày, lúc này mới nhận ra Diệp Thành không ở đây. 

 Ở bên kia! 

 Không biết là ai đã hét lên. 

 Nghe vậy, mọi người đều nhìn theo hướng người đó chỉ. 

 Đập vào mắt họ là đại quân Thiên Ma vô tận, giống như tấm thảm đen trải cả mặt đất, lại tựa như tấm màn đen che phủ cả bầu trời. 

 Trong đại quân Thiên Ma đông nghịt, họ nhìn thấy hai bóng người, so với đại quân Thiên Ma, họ như hai hạt cát nhỏ bé, đó là Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang cõng Hổ Oa và Tịch Nhan, lúc này họ đang điên cuồng chém giết đại quân Thiên Ma. 

 Kẻ nào cản ta đều phải chết! 

 Tuy thân hình Diệp Thành nhỏ bé nhưng giọng nói lạnh như băng của hắn lại vang khắp thiên địa rộng lớn, vọng lại liên hồi giữa không trung. 

 Giết! 

 Đại quân Thiên Ma kéo đến như sóng thủy triều, hết lần này đến lần khác nhấn chìm Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, nhưng rồi lại bị hai người giết sạch hết lần này đến lần khác, cảnh tượng đẫm máu ấy khiến người ta nhìn mà sợ hãi. 

 Mẹ kiếp! 

 Man Sơn giận dữ hét lên, sau đó lấy rìu chiến ra định dẫn người xông ra khỏi tường thành Nam Sở, nhưng bị Thái Hư Cổ Long ngăn lại. 

 Không phải phía Thái Hư Cổ Long không muốn cứu, mà vì khoảng cách quá xa, nếu lúc này xông ra không biết sẽ thiệt hại bao nhiêu mạng người vô ích, điều họ cần làm là chờ, chờ đến khi khoảng cách gần rồi sẽ cứu Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng. 

 Phụt! Phụt! 

 Trong đại quân Thiên Ma, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng một trái một phải, liên thủ với nhau, đại quân Thiên Ma hàng chục triệu người không ai có thể ngăn cản bước chân họ. 

 Sau lưng hai người, khí tức của Hổ Oa và Tịch Nhan đã suy yếu đến cực điểm, ngọn lửa linh hồn đang cố gắng duy trì cũng đã tối mịt, có thể dập tắt bất cứ lúc nào, dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không thể cứu được. 

 “Sư nương, Tịch Nhan mệt quá”, Tịch Nhan ở sau lưng Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, đôi mắt đẹp trong veo đã trở nên mông lung, ánh sáng trong mắt mất dần, mi mắt không ngừng run rẩy như muốn nhắm lại ngay trong giây tiếp theo. 

 “Cô nhóc, chúng ta sắp về đến nhà rồi”, Cơ Tuyết Băng khẽ thì thầm, Huyền Linh bản nguyên cuộn trào trong cơ thể cô vẫn đang liên tục truyền vào cơ thể Tịch Nhan, chỉ mong có thể kéo dài sinh mệnh cho cô bé, có thể khiến cô bé sống sót trở về Nam Sở, được gặp lại Phụ hoàng và Mẫu hậu lần nữa. 

 Đó là ký ức bình dị mà cay đắng, một ông lão tên Trương Phong Niên, một linh thú cấp thấp tên Tiểu Ưng, còn có một người ca ca mà cậu vẫn luôn rất tôn trọng, tất cả đều khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, đến chết cũng không quên. 

 Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng run lên, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ. 

 Nói ra thì Diệp Thành là sư phụ nhập môn của Hổ Oa, còn Cơ Tuyết Băng là sư tôn thật sự truyền lại mọi thứ, ở khía cạnh nào đó họ đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời Hổ Oa, thiếu niên mộc mạc năm đó khiến họ rất yên lòng. 

 “Diệp Thành”, Tịch Nhan trên lưng Cơ Tuyết Băng dường như đã dùng hết sức lực cuối cùng để ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Thành, trực tiếp gọi thẳng tên hắn chứ không gọi hắn là sư phụ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.