Tiên Võ Đế Vương

Chương 1411: Ta đợi cô lâu rồi



Chết đi! 

 Kẻ mặc y phục tím mặt mày méo xệch tôi độc, xung quanh cơ thể đều đang sục sôi máu như thể hắn ta đang chuẩn bị thi triển bí thuật khiến hắn phải tiêu hao không ít sức lực vậy. 

 Diệp Thành di chuyển, hai tay giơ lên, huyễn hoá thành hai bàn tay khổng lồ cũng phải to chừng vài trăm trượng, trong đó dung hợp sức mạnh huyết mạch và đạo tắc của hắn, khiến bàn tay khổng lồ màu đen đang vươn tới lập tức tan biến. 

 Phụt! 

 Kẻ mặc y phục tím lập tức phun ra cả miệng máu, có vẻ như hắn đang phải hứng chịu phản phệ khủng khiếp, cả phần nửa thân người đều hoá thành huyết vụ bay xuống hư thiên. 

 Thế nhưng đúng lúc này, một đạo thần quang bảy màu rẽ ngang trời mà tới, không biết đến từ phương nào nhưng đã trảm lìa chiến mâu mà Diệp Thành vung ra. 

 Chiến mâu gãy rời, kẻ mặc y phục tím bị một khóm vân hà bảy màu cuộn chặn. 

 Diệp Thành tỏ vẻ ngỡ ngàng, hắn hơi nghiêng đầu nhìn vào một hướng trong hư thiên. 

 Ở đó có thần hà bảy màu bao quanh, hoá thành một bóng người phong hoa tuyệt đại, y phục màu trắng, mái tóc màu trắng, tay cầm thần kiếm bảy màu, thần kiếm còn vang lên từng âm thanh vút vút khiến thiên địa chấn động. 

 “Ta đợi cô lâu rồi”, nữ tử tóc bạc hiện thân, Diệp Thành tỏ vẻ không hề kinh động, ngược lại hắn còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng, đôi mắt mênh mang nhìn thẳng vào nữ tử tóc bạc kia. 

 Nữ tử tóc bạc không nói lời nào, lặng lẽ đứng giữa hư thiên, xung quanh cơ thể ánh lên thần hà bảy màu trông có vẻ rất gần nhưng lại xa vời vợi, đôi mắt long lanh như nước không mang theo bất cứ tình cảm nào, lạnh lùng băng giá. 

 “Bây giờ là hai đấu một rồi”, kẻ mặc y phục tím lảo đảo đứng dậy, hắn ta cười tàn bạo, cơ thể mạnh mẽ nhờ dùng một loại sức mạnh thần bí ngưng tụ, khí thế của hắn lên cao, hắn tỏ vẻ rất tự tin vào sức chiến đấu của nữ tử tóc bạc, lại thêm cả hắn cùng hợp tác chiến đấu thì không có lý do gì không thể giết được Diệp Thành. 

 “Hình như ngươi vẫn chưa nhìn thấu tình thế”, giọng nói mang theo sự uy nghiêm như một vị vương vang vọng khắp chốn nhân gian. Thái Hư Cổ Long cũng bước ra từ không gian hư vô, trong tay cầm thái hư long kiếm. 

 TIếp đó, Tử Huyên cũng bước ra từ một hướng khác trong hư thiên, tay cầm một thanh thần kiếm. 

 Phía sau cô ta, một lão tu sĩ chậm rãi bước ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là thần binh Âu Dương Vương của Sở Hải, tiếp sau ông ta lần lượt là Đao Hoàng với khí thế bá đạo muốn thôn tính đất trời. 

 Thế rồi lần lượt có bóng người bước ra, phải lên đến cả hàng nghìn người, Thiên Tông Lão Tổ, Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ và phía Cổ Tam Thông cũng có mặt, người nào người nấy đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên, khí thế thông thiên, trận thế khổng lồ, bọn họ đứng ở tứ phương trong chư thiên, chặn đường lui của kẻ mặc y phục tím và nữ tử tóc bạc. 

 Thấy vậy, cho dù là nữ tử tóc bạc với khả năng chiến đấu mạnh mẽ cũng không khỏi cau mày, thần kiếm bảy màu rung lên. 

 Nhìn kẻ mạnh rợp trời, sắc mặt kẻ mặc y phục tím khó coi thất rõ. 

 Cho tới lúc này hắn mới như tỉnh mộng, nhìn Diệp Thành bằng con mắt hằn học: “Ngươi cố ý giúp ta giải phong cấm?” 

 “Không đầu tư diễn vở kịch này thì sao có thể dụ cô ta ra ngoài?”, Diệp Thành nói giọng lãnh đạm, hắn ngó lơ kẻ mặc y phục tím, đôi mắt hắn từ đầu tới cối đều nhìn nữ tử tóc bạc kia. 

 Quả thực, đây là một màn kịch được dàn dựng hết sức công phu tỉ mỉ. 

 Diệp Thành sưu hồn kẻ mặc y phục tím là giả, phá hoại phong cấm mới là thật, hắn tạo cho tên này cơ hội thoát thân ra ngoài rồi mới lại chặn đường vây giết, ép nữ tử áo trắng ra ngoài cứu trợ, đây mới chính là mục địch thực sự của hắn. 

 Sự thực chứng mình, màn kịch này của hắn đã dàn dựng thành công, mọi thứ đều theo ý hắn. 

 Sắc mặt kẻ mặc y phục tím lại lần nữa tối sầm cả lại. 

 Được lắm! Hắn còn tưởng rằng đó là do phía Diệp Thành sơ suất, không lâu trước đó hắn vẫn còn đang mừng thầm. 

 Bây giờ xem ra mọi thứ đêm nay đều nằm trong kế hoạch của Diệp Thành, cuối cùng cũng đã chạy thoát được ra ngoài rồi nhưng tình huống lại không ổn tí nào, không chỉ mình hắn mà đến cả nữ tử tóc bạc kia cũng bị kéo theo. 

 “Cô rốt cục là ai?”, khi kẻ mặc y phục tím còn đang phẫn nộ thì Diệp Thành đã lên tiếng, hắn nhìn về phía nữ tử tóc bạc ở đối diện trong hư thiên. 

 Nghe câu hỏi của Diệp Thành, cô ta vẫn không hề lên tiếng đáp lời, hoặc có thể nói cô ta chưa bao giờ đáp lời hắn mà chỉ đờ đẫn như hình nộm, không hề để tâm tới bất cứ sự vật ở thế giới bên ngoài. 

 “Ta và cô rốt cục có ân oán gì?”, Diệp Thành lại lần nữa truy hỏi, đôi mắt hắn hiện lên từng đường vân máu, cảnh tượng Diệp Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt chết vẫn còn hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn. 

 Chính vì nữ tử tóc bạc phía đối diện mà khiến một việc đại hỉ trở thành bi kịch, chính vì cô ta mà mối nhân duyên của đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt mới trở nên thê lương như vậy. 

 Thế nhưng lời nói của hắn lại nhận về sự im lặng của nữ tử kia. 

 Vút! 

 Diệp Thành không hỏi thêm nữa, hắn lật tay lấy ra sát kiếm, một kiếm phong thần quyết đâm xuyên hư thiên, chém về phía nữ tử tóc bạc. 

 Vút! 

 Nữ tử tóc bạc cũng di chuyển, thần kiếm bảy màu trong tay cô ta cũng vang lên âm thanh sắc lạnh, trảm ra một nhát kiếm huỷ thiên diệt địa. 

 Keng! 

 Hai thanh kiếm va vào nhau, kiếm Xích Tiêu trong tay Diệp Thành lập tức bị trảm gãy rời. Kiếm Xích Tiêu từ khi được luyện ra đến giờ vẫn luôn đồng hành cùng hắn, nó đã trảm không biết bao nhiêu đầu người, nhuốm không biết bao nhiêu máu người, vậy mà bây giờ lại bị gãy như vậy. 

 Diệp Thành thu lại kiếm Xích Tiêu, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hai tay nắm chặt, sát khí sục sôi khiến thiên địa như chấn động. 

 Giết! 

chapter content



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.