Tiên Võ Đế Vương

Chương 1371:  Phi Lôi Thần Quyết! 



Diệp Thành giật mình, đột nhiên xoay người sang một bên. 

 Chỉ thấy một tia sấm sét màu đen đột ngột xuất hiện, loé lên bên cạnh hắn, đó chính là Thánh tử Thần Triều. 

 Phụt! 

 Máu vàng bắn tung tóe, cánh tay của Diệp Thành đã bị chém mất. 

 Phi Lôi Thần Quyết! 

 Thấy thần thông nghịch thiên mà Thánh tử Thần Triều thi triển, vẻ mặt của hậu duệ các hoàng đế đều nặng nề. 

 Mà chư vương các đời lại thấy sống lưng lạnh toát, trong số họ có ai chưa từng bị thương nặng bởi thần thông nghịch thiên này, đây là nỗi ám ảnh hằn sâu trong linh hồn họ, chỉ một thoáng bất cẩn sẽ bị tuyệt sát ngay. 

 “Chín phần sức chiến đấu của Thần Vương thật đáng sợ, còn có Phi Lôi Thần Quyết nữa”, Đại Sở Hoàng Yên lẩm bẩm: “Phụ Hoàng, đây là kẻ thù khi xưa của người sao?” 

 “Phi Lôi Thần Quyết”, Thiên Thương Nguyệt cũng lẩm nhẩm, vẻ mặt cô hơi phức tạp, năm xưa Nguyệt Hoàng suýt chút nữa bị thần thông nghịch thiên này giết chết, đến giờ cô vẫn còn nhớ như in. 

 “Đối thủ mà cửu hoàng Đại Sở dè chừng nhất, chỉ một đạo thân thôi cũng nghịch thiên thế này rồi sao?”, các hậu duệ hoàng đế trầm ngâm, đến giờ phút này họ mới biết trận chiến trước lúc phong vị của phụ thân mình khó khăn đến nhường nào. 

 Phụt! 

 Trên hư thiên, máu vàng lại bắn ra lần nữa, cực kỳ chói mắt, cánh tay còn lại của Diệp Thành cũng bị chém mất, nếu không phải lúc nào hắn cũng sử dụng bí thuật Thái Hư Na Di thì không phải cánh tay bị chém mà là đầu hắn bị chém. 

 Phi Lôi Thần Quyết quả nhiên bá đạo vô song! 

 Diệp Thành vận dụng Thái Hư Na Di, cố gắng hết sức tránh đi những nơi chí mạng, thân hình như bóng ma, lẩn trốn giữa đất trời. 

 Diệp Thành bắt đầu thực sự hiểu được lời nói của Thái Hư Cổ Long ngày đó, có loại thần thông này mà không có sức chiến đấu tuyệt đối để áp chế thì có thể bị chém bất cứ lúc nào, thần thông nghịch thiên này đã vượt ngoài phạm vi có thể hiểu của con người. 

 Chỉ trong chốc lát, hắn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh đạo tắc dao động giống như Thiên Chiếu, đó là sức mạnh cấm kỵ giữa thời không và bán thời không từ sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian đan xen. 

 Keng! Keng! 

 Tiếng kiếm ngân vang lên không ngớt, Thánh tử Thần Triều thật sự như hình với bóng, hắn trốn đến đâu cũng bị phát hiện ngay lập tức, không thể đề phòng. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Mỗi lần Thánh tử Thần Triều xuất hiện đều để lại một vết cứa sâu trên Thánh thể của hắn, có vài lần đến đầu hắn cũng suýt bị chém, đường đường là Thánh chủ Thiên Đình mà lại bị đuổi chạy khắp trời. 

 “Tốc… Tốc độ này nhanh thật đấy!”, người xem từ mọi hướng đều kinh ngạc trố mắt. 

 Với tu vi và cảnh giới của họ hoàn toàn không thấy được bóng dáng của Thánh tử Thần Triều, chỉ thấy từng tia sấm sét loé lên bên cạnh Diệp Thành, mà mỗi lần nó loé lên, trên người Diệp Thành sẽ có thêm một vết thương. 

 Mọi người đều biết những tia sấm sét ấy là Thánh tử Thần Triều, vì sai lệch thời không và bán thời không nên rất khó nhìn ra được hình dạng thật. 

 “Trên đời còn có bí thuật không gian huyền diệu đến vậy sao?”, có vị tu sĩ lớn tuổi ngạc nhiên thốt lên. 

 “Bí thuật không gian?”, Thái Hư Cổ Long trong đám đông cười khẩy chế nhạo, thầm nói đám người này thật thiếu hiểu biết, trình độ của Phi Lôi Thần Quyết vượt xa bí thuật không gian, đó là thần thông cấm kỵ, có thể so với đế đạo chi thuật. 

 “Diệp Thành, tuyệt vọng chưa?”, khi mọi người đều đang sững sờ thì giọng nói lãnh đạm của Thánh tử Thần Triều vang vọng khắp đất trời. 

 Giọng của ông ta lúc Đông lúc Tây, lúc Nam lúc Bắc, hoàn toàn không tìm ra nơi phát ra âm thanh, nhưng dù âm thanh phát ra từ đâu thì luôn có một vài khoảnh khắc ông ta có thể lập tức vọt tới trước mặt Diệp Thành, không hề có dấu hiệu báo trước nào. 

 Đối với lời của Thánh tử Thần Triều, Diệp Thành hoàn toàn phớt lờ. 

 Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn nhìn quanh bốn hướng trên hư thiên, có thể nhìn thấy rất rõ dấu vết của Thánh tử Thần Triều, mỗi lần ông ta xuất hiện đều sẽ để lại một đạo lạc ấn trong thiên địa. 

 Mà đạo lạc ấn đó được dung hợp bởi ấn ký tương tự ấn ký thời không, Thánh tử Thần Triều sử dụng các ấn ký thời không đó làm điểm nút, đi xuyên qua nó, nhẩm niệm là có thể tới nơi ngay lập tức. 

 “Ấn ký thời không?”, Diệp Thành thầm lẩm nhẩm. 

 “Đây là sự huyền diệu của Phi Lôi Thần sao?”, hắn lẳng lặng nhìn ấn ký thời không thấp thoáng trước ngực mình, sở dĩ mỗi lần Thánh tử Thần Triều đều tới trước mặt hắn mà không chút dấu hiệu báo trước nào đều là nhờ ấn ký thời không này. 

 Hắn thậm chí còn không biết Thánh tử Thần Triều lạc ấn ấn ký thời không lên ngực mình từ bao giờ. 

 Nhưng một điều có thể khẳng định là có ấn ký thời không ở trước ngực thì trong phạm vi ba trăm trượng, Thánh tử Thần Triều có thể vụt tới trước mặt hắn bất cứ lúc nào. 

 “Chẳng trách đến Thánh thể đại thành cũng bị tuyệt sát, thần thông nghịch thiên này chính là sự tồn tại giống như cấm kỵ”, Diệp Thành nói xong, Tiên Luân Nhãn xoay chuyển, đảo qua ấn ký thời không trước ngực. 

 Keng! 

 Sát kiếm ngân lên, Thánh tử Thần Triều lại vọt tới như một tia sấm sét. 

 Ngoại đạo pháp tướng, mở! 

 Diệp Thành khẽ hô một tiếng, gọi ngoại đạo pháp tướng Hỗn Độn Thế Giới ra. 

 Ầm! 

 Hư thiên trong bán kính nghìn trượng lại một lần nữa sụp đổ vì sự xuất hiện của Hỗn Độn Thế Giới, mà những ấn ký thời không bị lạc ấn giữa đất trời cũng bị nghiền nát thành tro bụi. 

 Từng ấn ký thời không bị phá huỷ, còn Thánh tử Thần Triều đang bay qua bay lại trong không gian thì bị đẩy ra ngay lập tức. 

 Thánh tử Thần Triều dừng lại, trốn tới nơi cách đó cả nghìn tượng, bởi vì ngoại đạo pháp tướng của Diệp Thành quá mạnh, bao phủ phạm vi bán kính hàng nghìn trượng, ở trong đó ông ta sẽ phải chịu áp chế cực hạn. 

 Điều quan trọng nhất không phải những thứ này, mà là Diệp Thành đã xoá đi những ấn ký thời không mà ông ta để lại trong hư thiên, không còn những ấn ký đó ông ta không thể đi qua đi lại bên trong được, nói thẳng ra thì không có những ấn ký thời không đó, ông ta không thể sử dụng Phi Lôi Thần Quyết để thoải mái đi lại nữa. 

 Thánh tử Thần Triều nhíu mày, ông ta biết rõ nhược điểm của Phi Lôi Thần, khoảng cách chỉ là một trong số đó. 

 Còn có một khuyết điểm khác là một khi ấn ký thời không bị nhìn thấu hay bị xoá đi thì không thể thi triển Phi Lôi Thần Quyết nữa. 

 Vả lại, ấn ký thời không không phải thứ có thể tuỳ ý lạc ấn, nó tiêu hao năng lực tu vi, mà Phi Lôi Thần Quyết cũng không thể tuỳ tiện thi triển, mỗi lần đi qua đi lại trong thời không và bán thời không, cơ thể đều bị thời không và bán thời không xé rách, cái giá cực kỳ lớn. 

 Diệp Thành cũng đã nhìn thấy rõ nhược điểm của Thiên Chiếu, ngoại trừ nhược điểm về khoảng cách thì còn có tốc độ. 

 Mặc dù Thiên Chiếu bá đạo nhưng không thể theo kịp tốc độ của Phi Lôi Thần. 

 Giống như Phi Lôi Thần, Thiên Chiếu bá đạo cũng không thể tuỳ tiện thi triển, nó tiêu hao tuổi thọ, mà mỗi lần lại càng tiêu hao nhiều hơn. 

 Thánh tử Thần Triều muốn thi triển Phi Lôi Thần Quyết để giết hắn thì phải thoả mãn hai điều kiện tiên quyết lớn, đó là trong khoảng cách ba trăm trượng và ấn ký thời không. 

 Bây giờ hắn đã tế ra ngoại đạo pháp tướng, hơn nữa còn bao phủ khoảng cách cả nghìn trượng, Thánh tử Thần Triều muốn giết hắn trong phạm vi ba trăm trượng thì sẽ bị ngoại đạo pháp tướng áp chế, mà ông ta muốn lạc ấn ấn ký thời không trong phạm vi ngoại đạo pháp tướng bao phủ là điều không thể. 

 “Không chỉ ngươi có ngoại đạo pháp tướng đâu”, Thánh tử Thần Triều hừ lạnh, cũng có dị tượng khổng lồ bao phủ quanh thân, đó là một toà thần điện to lớn, tuy là hư ảo nhưng lại lạnh lùng uy nghiêm, hư thiên bị nghiền ép rung chuyển kịch liệt. 

 “Ông chỉ là đạo thân của ông ấy, còn kém xa lắm”, Diệp Thành khẽ nói, một bước Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc tiến vào hư thiên nơi Thánh tử Thần Triều đang đứng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.