Tiên Võ Đế Vương

Chương 1364: Trạng thái không chết không bị thương?



Rầm! Đoàng! 

 Bắc Sở mênh mang cứ chốc chốc lại vang lên tiếng động ầm vang, mỗi lần có tiếng động vang lên thì đều khiến người ta lo sợ. 

 Nhìn từ xa luôn thấy có hai bóng người di chuyển, cả chặng đường gây chuyện, cho tới từng cửa vào của các gia tộc vẫn còn nói nói cười cười. 

 Những gia tộc kia rất hiểu chuyện, không cần Diệp Thành phải lên tiếng đã lập tức giao ra Cửu Châu Thần Đồ, gia tộc nào không có Cửu Châu Thần Đồ thì tặng tiền, bảo bối. 

 Và hai tên này lại coi như chẳng có gì xảy ra, đi hết gia tộc nọ tới gia tộc kia giống như lão tăng đang hoá duyên rồi lại giống như du côn đang thu phí bảo hộ, mỗi nơi chúng đi qua đều có thu hoạch. 

 Cứ thế, chúng lấy đồ thuộc về mình nhưng lại có vẻ như biến thành kẻ du côn thu phí bảo hộ. 

 Điều đáng nói đó là các thế lực lớn ở Bắc Sở thực sự rất hợp tác. 

 Suy cho cùng thì bọn họ vẫn chưa đủ đoàn kết, không dám làm mồi, từ trước tới giờ bọn họ vẫn âm thầm đấu đá lẫn nhau, thế lực đan xen hỗn loạn, ân oán hình thành từ lâu, sao có thể hợp tác một cách thực thụ được. 

 Cũng đúng như Diệp Thành nói, thế cục ở Bắc Sở hợp lâu rồi sẽ phải tan, cho dù hắn không đến thì nơi này nhất định sẽ rơi vào cục diện phân tranh. 

 Phía sau hai tên là từng toán người bày ra vẻ mặt xót xa. Thế nào gọi là thành công, mẹ kiếp, thành công là đây chứ đâu nữa? 

 Lừa lọc hiên ngang như vậy mà không cần lên tiếng còn người ta thì phải cống đồ ra, làm người mà đạt tới đẳng cấp thế này thì quá thành công rồi, cả chặng đường ăn chặn của hai tên này đủ tiền để có thể tự trang bị cho mình một đội quân tu sĩ hùng hậu. 

 Có quá nhiều người đang nghĩ rằng người ta có thể thì mình cũng có thể. 

 Xin lỗi, đó là điều không thể! 

 Người ta tới Bắc Sở thu phí bảo hộ, lừa lọc hiên hàng như vây, nhưng các ngươi có dám tới Nam Sở làm ra trò này không? 

 Đáp án chắc chắn là không. 

 Vả lại chưa nói tới việc ngươi có dám bước vào Nam Thiên Môn hay không, cho dù vào được thì cũng sẽ không ra khỏi đó được, mà kể cả người ta cho ngươi ra ngoài thì cũng sẽ kiêng ngươi ra, lúc đó sẽ là trạng thái người không ra người, ngợm không ra ngợm. 

 “Chúng ta thật sự tới đây để lấy đồ của mình sao?”, Diệp Thành nói với vẻ mặt đầy ý tứ. 

 “Là bọn họ tự đưa chứ, chúng ta đâu có đòi”, Thái Hư Cổ Long cũng lắc đầu theo. 

 Nói rồi, cả hai tên tới bên ngoài một linh sơn. 

 Linh sơn này giống như Thôn Nguyên Thế Gia, trước sau trái phả hay trên dưới đều được bảo vệ bởi kết giới hộ sơn chắc chắn, đừng nói là người, cho dù là một con ruồi cũng không thể vào nổi. 

 Được đấy. Cả hai tên dừng chân ở đây, không đòi đồ từ người ở bên trong mà đứng đó nói chuyện. 

 Chúng cứ thế nói chuyện rồi một cái túi đựng đồ bay từ trong ra ngoài. 

 Ấy? Không tồi, có đồ kìa. 

 Diệp Thành nhanh chóng bắt lấy túi đựng đồ, hắn liếc mắt nhìn vào bên trong, cảm thấy cũng hòm hòm thì liền quay người, nếu cảm giác chưa được nặng tay thì tiếp tục đứng ở cửa nhà người ta nói chuyện với Thái Hư Cổ Long. 

 Chúng cứ thế nói chuyện rồi lại có túi đựng đồ bay ra ngoài. 

 Ấy? Vận may thật là tốt, lại nhặt được đồ rồi. 

 Diệp Thành vẫn rất nhanh tay, hắn coi như không có chuyện gì xảy ra, cầm lên rồi đi, vừa đi vừa nói chuyện. 

 Với dụng ý như vậy, cả hai tên áp dụng đối với tất cả các gia tộc, vả lại lần nào cũng gặp may, nói mà có thể lấy về được bảo bối. 

 Chúng hành động rất chuyên nghiệp, nói từ tối tới sáng, từ sáng sớm tới tận đêm khuya, rồi lại từ đêm nói tới rạng sáng hôm sau, đến cả người xem cũng phải ngáp dài mà cả hai tên vẫn không ngừng nghỉ. 

 Bên trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La đứng đó, sắc mặt tái mét. 

 Ba ngày hai đêm, thông tin mà ông ta nhận được nhiều nhất chính là màn lừa bịp hiên ngang của Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long, nói không chừng lát nữa chúng lại chạy tới Thị Huyết Điện đòi phí bảo hộ cũng nên. 

 Sỉ nhục, đúng là sự sỉ nhục khôn cùng! 

 Cái gì mà Thị Huyết Điện hùng bá Bắc Sở, tất cả chẳng khác gì trò cười, người ta tung hoành không kiêng dè như vậy còn ngươi thì không dám bước ra khỏi cửa. 

 Vì chúng bị sát phạt sợ đến mất mật rồi. 

 Ám ảnh trước kia cho tới bây giờ vẫn còn hiện rõ rệt trong đầu chúng không khác gì cơn ác mộng, cả hàng chục triệu tu sĩ bị đánh tới mức không còn đường về thì Thị Huyết Diêm La còn có thể nói gì nữa. 

 “Ngươi còn đợi gì nữa?”, Phệ Hồn Vương lại xuất hiện, ông ta nhìn chằm chằm vào Thị Huyết Diêm La với đôi mắt u ám. 

 “Muốn đi thì ông đi đi”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng lạnh lùng. 

 “Ngươi…” 

 “Bắc Sở rộng lớn như vậy mà lại để một tên doạ cho kinh hồn bạt vĩa, đúng là nực cười”, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp đại điện. 

 Giọng nói còn chưa dứt thì một người mặc áo bào tím xuất hiện, cơ thể như ẩn như hiện, lúc thực lúc ảo, đôi mắt hỗn độn mang theo uy lực kinh thế khiến đại điện rung chuyển. 

 Người này không phải ai khác mà chính là người thần bí xuất hiện ở Bắc Sở. 

 Hắn từ quả trứng đi ra, cũng chính là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đến, chỉ vì bị Đại Sở trấn áp nên tu vi mới giáng xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu không phải bị Sở Huyên và Hồng Trần liên thủ truy sát thì cũng sẽ không ẩn náu ở Thị Huyết Điện. 

 Người này cũng giống với kẻ mặc hắc bào xuất hiện ở Nam Sở, bọn họ đến từ cùng một nơi, còn đến từ nơi nào thì lại không rõ. 

 “Các hạ, Thị Huyết Điện có lòng cho các hạ nương thân thì cũng không nên chỉ biết nói những lời vô dụng”, Thị Huyết Diêm La nhìn kẻ mặc y phục tím với ánh mắt lạnh lùng, “nếu còn dám xuất ngôn ngông cuồng thì bản tôn không ngại mời ngươi ra khỏi Thị Huyết Điện đâu”. 

 “Ngươi sẽ không đuổi ta đi đâu”, kẻ mặc y phục tím bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc. 

 “Các hạ cũng tự tin thật đấy”, Phệ Hồn Vương bật cười, ông ta nhìn kẻ mặc y phục tím với ánh mắt loé lên u quang giống như thể có thể nhìn thấu mọi thứ từ người này. 

 Nhưng điều kì lạ là trên người hắn ta có một sức mạnh dị thường có thể che đi thời cơ, cho dù là ông ta thì cũng không thể nhìn thấu. 

 Đây cũng chính là nguyên do mà Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương cho tới giờ vẫn giữ thái độ khách khí với người này. Theo như bọn họ thấy thì kẻ trước mặt mình thâm sâu khó dò, chí ít cũng cùng đẳng cấp với chư vương. 

 Sự tồn tại thế này là hiếm hoi ở Đại Sở, nếu như hai bên có thể thương lượng được với nhau thì hắn ta sẽ trở thành bên hỗ trợ đắc lực cho Thị Huyết Điện. 

 “Các ngươi có biết vì sao trước kia tu vi của Diệp Thành có thể giết cả hàng chục triệu tu sĩ không còn đường về không?”, kẻ mặc y phục tím tìm một chỗ ngồi xuống, nhàn nhã ngả người nhìn Phệ Hồn Vương và Thị Huyết Diêm La. 

 “Vì sao?”, Phệ Hồn Vương và Thị Huyết Diêm La nheo mắt. 

 “Lúc đó hắn ở trạng thái không chết không bị thương”, kẻ mặc y phục tím cười cợt nhả. 

 “Trạng thái không chết không bị thương?”, Phệ Hồn Vương và Thị Huyết Diêm La nhìn nhau cau mày. 

 “Chẳng trách”, Phệ Hồn Vương hắng giọng lạnh lùng, “chẳng trách mà giết thế nào cũng không khiến hắn chết được”. 

 “Trạng thái không chết không bị thương trong lời mà ngươi nói là chỉ điều gì? Một loại bí thuật?”, Thị Huyết Diêm La nhìn thẳng vào kẻ mặc y phục tím. 

 “Là gì không quan trọng”, kẻ mặc y phục tím cười u ám, “quan trọng là trạng thái đó có thể mở được một lần chưa chắc đã có thể mở được lần thứ hai, không có trạng thái đó thì sao hắn có thể giết được bao nhiêu tu sĩ như vậy?” 

 “Khẩu khí cũng không vừa”, trong mắt Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương loé lên ánh sáng sắc lạnh. 

 “Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều sẽ đấu với hắn ở Đông Lăng Cổ Uyên, đó chính là mộ phần của hắn”, kẻ mặc y phục tím càng tỏ ra tường tận, “cái đầu của hắn chính là món quà mà bản tôn tặng các ngươi”. 

 “Vì sao ngươi lại giúp chúng ta?”, Thị Huyết Diêm La lên tiếng hỏi. 

 “Không vì sao cả”, kẻ mặc y phục tím nói rồi toàn thân trở nên hư ảo, sau đó biến mất, “bản tôn thích thiên địa phân tranh, màu sắc đẫm máu đó tuyệt đẹp làm sao”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.