Tiên Võ Đế Vương

Chương 1354: Cây đèn đá này dùng thế nào?



Mỗi một câu nói của Diệp Thành đều mang theo sắc thái và ngữ khí khác nhau giống như thể hắn đang vào vai từng nhân vật khác nhau, lúc như cường đạo, lúc như tướng quân, lúc lại như trung lang, lúc như tiểu nhị trong cửa tiệm. 

 Điều kì lạ đó là từ đầu tới cuối hắn không hề mở mắt mà mọi thứ chỉ như đang nói trong cơn mơ. 

 Nào nào, để ta! 

 Đạo thân Tinh Thần kéo Thái Hư Cổ Long ra sau đó nhảy lên chiếc giường băng ngọc, cả cơ thể đều ngồi trên Diệp Thành. 

 Tiếp đó, tên này bắt đầu xắn tay áo, hắn không quên nhổ một miếng nước bọt vào lòng bàn tay rồi xoa thật mạnh. 

 Xong xuôi, đạo thân mới giơ bàn tay lên phất phơ trước mặt Diệp Thành. 

 Bốp! 

 Tiếng tát chát chúa vang lên, Diệp Thành đang ngủ say thì lúc này cả khuôn mặt đã méo xệch cả đi. 

 Tỉnh, tỉnh lại cho ta! 

 Đạo thân Tinh Thần giáng từng cái bạt thật lực, cứ thế vừa đánh vừa hô. 

 Nhìn bộ dạng hung hãn đó của hắn, Thái Hư Cổ Long há hốc miệng, đừng nói là chịu một cái bạt, nhìn cách đánh của hắn trông mà thấy đau đớn thay. 

 Không biết từ bao giờ đạo thân Tinh Thần mới xoa mũi tự giác bước ra khỏi giường băng ngọc như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, “sự thực chứng minh không phải lão đại giả vờ ngủ”. 

 “Ta rất thích cái kiểu này của ngươi”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn đạo thân Tinh Thần rồi lại nhìn Diệp Thành trên giường băng ngọc với vẻ mặt đầy ý tứ. 

 “Cây đèn đá này dùng thế nào?”, đạo thân Tinh Thần nhìn tám ngọn đèn đá cháy rực hai bên. 

 “Đừng đụng vào”, Thái Hư Cổ Long mắng mỏ, “một ngọn đèn dập thì hắn rất khó tỉnh lại”. 

 “Thật hay giả vậy? Ta…ấy ấy, tỉnh rồi, tỉnh rồi”, đạo thân Tinh Thần còn chưa nói xong thì Diệp Thành ở trên giường băng ngọc đã ngồi dậy, lúc này hắn đang lắc đầu thật mạnh. 

 “Cuối cùng cũng tỉnh rồi”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu. 

 “Lão đại”, đạo thân Tinh Thần tiến lên trước, hắn kích động nước mắt dàn dụa, ba năm nay hắn chìm vào ngủ sâu, một bản thể, một đạo thân mà phải cách lìa những ba năm trời. 

 “Tỉnh là tốt rồi”, Diệp Thành không ngừng day huyệt thái dương, “sao mặt ta lại đau thế này?”. 

 “Đó là ý cảnh thế nào?”, Thái Hư Cổ Long bước đến nhìn Diệp Thành, vì những lời nói lạ thường của Diệp Thành lúc trước khiến hắn hết sức bất ngờ, theo kinh nghiệm nhiều năm của Thái Hư Cổ Long thì những lời nói đó đa phần có liên quan đến ý cảnh kia”. 

 “Đợi đã, có phần mơ hồ”, Diệp Thành xua tay, hoa mắt chóng mặt, cũng không biết là vì ý cảnh hay vì mấy chục cái bạt trước đó mà trước mặt hắn trở nên mơ hồ. 

 “Hình như là nằm mơ”, hồi lâu, Diệp Thành mới day trán sau đó lên tiếng. 

 “Vậy rốt cục ngươi mơ thấy gì?”, Thái Hư Cổ Long vội truy hỏi, giống như đang truy hỏi đạo thân Tinh Thần trước đó. 

 “Ta mơ thấy…”, cũng giống như đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành không nói hết cả câu rồi khựng lại. 

 “Ngươi mơ thấy gì?”, Thái Hư Cổ Long đi tới gần hơn, hắn nhìn Diệp Thành thăm dò. 

 “Ta mơ thấy….ta mơ thấy…Ấy? Ta mơ thấy gì nhỉ?”, Diệp Thành day trán, “vừa rồi ta còn nhớ như in mà mới chớp mắt đã quên sạch rồi”. 

 “Ta cũng rất thích kiểu này của ngươi”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm. 

 “Lão đại, huynh cũng không nhớ sao?”, đạo thân Tinh Thần đảo mắt nhìn Diệp Thành. 

 “Nghe ý ngươi thì ngươi cũng quên sao?”, Diệp Thành vẫn day trán. 

 “Nói thế nào nhỉ, có những lúc nhớ rất rõ nhưng chỉ cần không để ý một cái đã quên rồi”. 

 “Đi đi, Thánh Nữ Tinh Nguyệt đợi ngươi lâu rồi”, Diệp Thành nãy giờ còn đang mải suy nghĩ thì lúc này chợt lên tiếng. 

 “Tiểu Nguyệt Nguyệt?”, đạo thân Tinh Thần nhảy bật lên, trong đầu hiện lên bóng dáng xinh đẹp, nghĩ thôi đã động lòng rồi, “suýt thì quên đi nàng”. 

 “Lão đại cứ nghĩ đi nhé”, đạo thân cười khúc khích, hắn lập tức quay người ra khỏi địa cung sau đó liền vang lên một giọng hô hào thật bá đạo, “Diệp Tinh Thần ta quay trở lại rồi”. 

 “Diệp Tinh Thần”, nghe tiếng hô đó, Diệp Thành lẩm bẩm chợt cảm thấy như mình đã nghe thấy cái tên này trong mộng cảnh.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.