Tiên Võ Đế Vương

Chương 1335: Không cho ông ăn đâu



“Mọi người nghĩ ai sẽ giành được vị trí đệ tử chân truyền số một Thiên Đình?”, khi Diệp Thành đang chau mày thì phía dưới lại bàn bạc sôi nổi. 

 “Đương nhiên là Tịch Nhan rồi! Cô bé là đồ nhi của Thánh chủ mà”. 

 “Chưa biết được, cậu nhóc Hổ Oa cũng không đơn giản, sư phụ cậu nhóc là Cơ Tuyết Băng cơ mà”. 

 “Nếu không sao ta lại vượt ngàn dặm xa xôi tới đây xem chiến chứ?”, có lão bối tu sĩ cười lớn: “Trận chiến của Thánh chủ và Cơ Tuyết Băng năm xưa kinh thiên động địa, đồ nhi của họ chắc chắn cũng hậu sinh khả uý”. 

 “Yên lặng!”, khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì một giọng nói vang dội vọng lên trong thế giới không gian, làn sóng xôn xao lần lượt lắng xuống. 

 “Mời các đệ tử tham gia thi đấu lên đài bốc thăm”, người chủ trì cuộc thi tam tông là Thái Thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông – Đạo Huyền Chân Nhân, so với Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông năm đó thì ông nhẹ nhàng hơn nhiều. 

 Vút! 

 Lời Đạo Huyền vừa dứt, một luồng sáng vụt lên sân khấu, nhìn kỹ lại thì thấy là Tiểu Linh Oa. 

 Tên này có khuôn mặt chỉ to chừng một bàn tay, trắng trẻo mập mạp, các nữ đệ tử nhìn mà mắt sáng lên, rất nhiều người không nhịn được muốn tiến lên chọc vào cái bụng ngấn mỡ đầy thịt của hắn ta. 

 Người của Thiên Đình không ai dám xem nhẹ tên này, lai lịch của hắn ta không đơn giản chút nào, có thể nói là người có huyết mạch tinh thuần nhất Thiên Đình. 

 Ai hiểu về huyết mạch này thì đều biết sức chiến đấu của hắn ta đáng sợ nhường nào, tốc độ nhanh vô cùng, về điểm này thì Man Sơn và Ngưu Thập Tam đã được cảm nhận sâu sắc, cực kỳ kinh khủng. 

 Rộp! Rộp! 

 Sau khi Tiểu Linh Oa lên sân khấu thì lấy một viên linh thạch từ trong túi áo trước ngực ra, ăn rộp rộp rất vui vẻ. 

 “Thật kỳ lạ”, vẻ mặt Đạo Huyền Chân Nhân rất kỳ quái. 

 “Không cho ông ăn đâu”, thấy vẻ mặt khác lạ của Đạo Huyền, Tiểu Linh Oa quay lưng lại, sợ Đạo Huyền sẽ cướp mất viên linh thạch trong tay mình. 

 Sau hắn ta là một đệ tử có khuôn mặt xấu xỉ, mà đôi mắt nhỏ xíu nhìn rất gian. 

 Nhìn thấy người này, rất nhiều người có mặt đều phồng mang trợn má, bởi vì đệ tử này chuyên đi ăn trộm, tự xưng là thánh trộm, mấy ngày nay mỗi lần Thiên Đình bị mất trộm là thế nào cũng có sự góp mặt của hắn. 

 Thấy Đạo Chích lên đài, Đạo Huyền Chân Nhân ho khan một tiếng, vô thức dịch chuyển túi đựng đồ của mình. 

 Nhưng Đạo Chích không định trộm đồ của ông, lúc này hắn ta đang xoa cằm, đi vòng quanh Tiểu Linh Oa, vừa đi vừa quan sát Tiểu Linh Oa từ trên xuống dưới: “Rốt cuộc ngươi là thứ gì?” 

 “Ngươi mới là thứ gì, cả nhà ngươi đều là thứ gì”, Tiểu Linh Oa cũng không phải dạng vừa, một luồng ánh sáng vụt thẳng vào đũng quần Đạo Chích, nắm đấm nhỏ mũm mĩm đấm thẳng vào tiểu đệ của hắn ta. 

 Hự… 

 Đạo Chích rên lên, lập tức lấy tay ôm đũng quần. 

 Không chỉ hắn ta mà nhiều người có mặt cũng vô thức ôm đũng quần, nhìn Đạo Chích nước mắt lưng tròng mà họ cũng thấy bộ phận nào đó rất đau. 

 “Ta… Ta không thi nữa”, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Đạo Chích, đệ tử vừa lên đài quay lưng bỏ về, đó chính là quốc sư Lý Tiêu của nước cổ Thiên Hương. 

 “Đã lên rồi sao lại không thi nữa?”, ngay sau đó, Lý Tiêu bị ba người xách lên chiến đài, ba người đó chính là nhóm đồ nhi bảo bối của Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng. 

 “Cho ngươi ăn trộm đồ của chúng ta này, ăn trộm đồ của chúng ta này!”, ba tên vừa lên đã bao vây Đạo Chích, đấm đá liên tục! Khán giả tứ phương vô thức day đầu mày. 

 “Ồn ào cái gì!”, lại một người nữa bước lên võ đài, là một thiếu nữ… xách cây rìu to bản. 

 Đúng, là một thiếu nữ vác theo cây rìu to, tuy chỉ hơn mười tuổi nhưng cô bé rất dũng mãnh, nhóm Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu nhìn thấy mà khoé miệng giật giật. 

 “Cháu gái ta, Ngưu Bôn”, thấy thiếu nữ bước lên đài, Ngưu Thập Tam cười vui vẻ. 

 “Cái tên này thật bá đạo!”, cho dù là Diệp Thành mà cũng không khỏi thốt lên một câu đầy ẩn ý. 

 Rầm! 

 Diệp Thành vừa dứt lời, dưới chiến đài lập tức có tiếng động lớn vang lên, nhưng không phải có ai đánh nhau mà là tiếng bước chân đi lại, có lẽ là do cơ thể quá nặng khiến cho chiến đài phải rung lên, phát ra tiếng ‘rầm’ lớn. 

 Đó là Hổ Oa mặc áo giáp, mái tóc đen như thác nước, tư thế oai hùng, thân hình vững chãi lạ thường như một vị tướng quân, Hoả nhãn kim tinh lấp lánh kim mang sáng chói, rất khinh người. 

 Sau đó, bốn phương tám hướng đều có người bước lên võ đài, đều là đệ tử trẻ, có tới vài nghìn người. 

 Nhưng trong số đó cũng không thiếu những người khác thường, chẳng hạn như có một ông lão bước đi run run, Diệp Thành nhìn mà giật mình. 

 “Hắn là Vu Phong, mới mười sáu tuổi thôi”, Chung Giang cười giải đáp: “Vì gặp phản phệ của công pháp tu luyện nên chưa già đã lão hoá, xét về bối phận thì thuộc thế hệ Huyền Tự, xét về tu vi thì đương nhiên không thể so sánh với nhóm Tịch Nhan”. 

 “Thì ra là vậy”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.