Ở Bắc Sở mênh mang, huyết vụ rợp trời, đến cả những vì sao cũng nhuốm đỏ, đại địa thây xác chất chồng, máu chảy thành sông.
Ở Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La lê thân xác đẫm máu về Thị Huyết Điện, ông ta vừa bước một chân vào đại điện thì đã phun trào máu.
Đúng vậy, ông ta bị trọng thương, Thị Huyết Điện cũng bị tàn phá trầm trọng, điện chủ của chín phân điện bị trảm mất sáu người, đại quân của Thị Huyết Điện tổn thất nặng nề, ông ta bỏ trốn về Thị Huyết Điện, tế gọi ra từng lớp kết giới hộ sơn.
Các thế gia về cơ bản cũng như vậy, rất nhiều lão tổ của các thế lực dẫn theo tàn binh của mình bỏ trốn về sào huyệt, kẻ nào kẻ nấy vẻ mặt sợ hãi.
Huyết tộc, Huyết Vương đứng sừng sững ở đại điện, bóng lưng thẳng tắp nhưng lại không nói một lời.
Huyết Linh thế gia bị diệt, chín phần binh lực của Huyết tộc đều phát huy tác dụng, cùng hợp sức với Thị Huyết Điện và các thế gia của Bắc Sở, vài triệu tu sĩ vẫn bị giết đến mức không chốn quay về, Huyết Vương cái thế cũng trọng thương.
Bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên vùng đất rộng lớn này lại trở nên không hề yên bình như vậy, cổ thành, núi non, u cốc, hư thiên, đại địa đều yên ắng đến lạ thường, vả lại im ắng đến mức có phần đáng sợ.
Bắc Sở về đêm gần như không có bóng người.
Rất nhiều người đều chìm vào im lặng không dám ngủ, người đó là một ác mộng bám riết lấy bọn họ không buông tha.
“Gần nghìn năm rồi, đây là lần đầu tiên lão phu thấy Bắc Sở im ắng như vậy, im ắng đến mức khiến người ta khó thở”, trên một đỉnh núi, nhìn Bắc Sở mênh mang mờ mịt, Thiên Tông Lão Tổ chợt cảm thán.
“Vài triệu tu sĩ mà lại bị dẹp bằng bởi sức của một người, ai còn dám ra ngoài?”, Chung Giang hít vào một hơi thật sâu.
“Ông nói xem đêm nay nếu như đại quân Thiên Đình tới đây thì có phải có thể dẹp tan kẻ mạnh ở Bắc Sở không?”, Gia Cát Vũ vuốt râu.
“Mặc dù bọn họ bại nhưng uy lực không vừa”, Đao Hoàng trầm giọng, “khả năng chiến đấu tổng thể vẫn mạnh hơn Thiên Đình, nếu ép đến mức đường cùng thì nhất định bọn họ sẽ quay lại đối đầu đến cùng, kẻ đã phát điên là sự tồn tại đáng sợ nhất”.
“Huống hồ sau trận chiến này, các thế lực ở Bắc Sở đều trong trạng thái phòng bị, chúng ta cần chiến đấu bền bỉ, như vậy đâu có dễ”.
“Sợ gì chứ, chúng ta có Diệp Thành, nếu không ổn thì lại sát phạt lần nữa”, Ngưu Thập Tam hùng hồn lên tiếng.
“Lại sát phạt lần nữa sao?”, câu nói của Ngưu Thập Tam khiến tất cả mọi người đều rùng mình, nhớ tới cảnh tượng đẫm máu chấn động đó, cho dù những người có khả năng chiến đấu ngoan cường như bọn họ cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ chứng kiến từ đầu tới cuối, vài triệu tu sĩ vây đánh hết lần này tới lần khác cũng không thể khiến hắn hề hấn gì, thậm chí còn để hắn sát phạt ra khỏi vòng vây liên tục. Trong ba ngày ba đêm, vài triệu tu sĩ cứ thế bị Diệp Thành giết đến mức không còn đường mà quay về.
“Đánh, tiếp tục đánh lần nữa”, Gia Cát Vũ nắm tay thật chặt rõ vẻ quyết tâm.
“Cứ thế dẹp bằng Bắc Sở”.
“Mơ ước thì luôn đẹp nhưng hiện thực lại quá tàn khốc”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm lên tiếng, “hắn không còn ở trạng thái đó nữa thì cũng không có tư cách mà khiến kẻ mạnh ở Bắc Sở một đi không trở lại”.
Nghe vậy, ai nấy đều khẽ cau mày, bọn họ lần lượt nhìn về phía sau.
Nơi đó, Diệp Thành đang nằm trong lòng Sở Huyên, hắn hôn mê, vả lại còn hôn mê sâu.
Có thể thấy, tốc độ vết thương trên cơ thể hắn lành lại rất nhanh, quan trọng nhất đó là máu tươi đang chảy trên cơ thể hắn đã từ màu đen chuyển thành màu vàng, uy lực không còn mạnh như trước nữa.
“Có điều vậy cũng chẳng sao”, Ngưu Thập Tam xoa cằm, “đợi hắn tỉnh lại thì lại mở ra huyết tiếp hạn giới, hoàn toàn có thể làm nên chuyện lớn”.
“Huyết tiếp hạn giới rất huyền ảo, có thể mở một lần chưa chắc đã có thể mở lần thứ hai, cái đó còn phải xem cơ duyên”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm, “lần này là do nhiều nhân tố kết hợp thúc đẩy tạo thành mới mở ra được, còn cơ duyên như vậy không phải lần nào cũng có”.
“Vậy thì thất đáng tiếc.
“Xem ra việc thống nhất Đại Sở còn phải tính kế lâu dài”.