Tiên Võ Đế Vương

Chương 1287:  Đúng là cảnh tượng tương tự! 



Bùm! Bùm! Bùm! 

 Không ai nghe thấy tiếng thì thầm của Sở Huyên và Sở Linh, nhưng đất trời lại xao động, chư thiên mười phương đều đồng loạt sụp đổ. 

 Giết! 

 Giết! 

 Ngay lập tức có tiếng hô giết rung chuyển đất trời, những bóng người đông nghịt chạy tới, có đại quân của Thị Huyết Điện, đại quân tu sĩ của các thế lực lớn ở Bắc Sở, đội hình mạnh với hàng triệu tu sĩ. 

 Đội hình này… 

 Nhìn thấy cảnh này, người xem chiến sợ tới mức hai chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt. 

 Ba năm trước, mấy triệu tu sĩ vây giết Diệp Thành ở Bàn Long Hải Vực, đẩy hắn vào Đầm Vô Vọng, họ chỉ nghe nói chuyện này chứ không được tận mắt nhìn thấy. 

 Ba năm sau, bây giờ họ đã thấy, được chứng kiến đội quân hàng triệu tu sĩ khổng lồ như thế nào, người đông nghịt che kín cả bầu trời tạo thành một tấm màn đen trên bầu trời đầy sao. 

 Đúng là cảnh tượng tương tự! 

 Điều khác là ba năm trước người ấy bị dồn vào Đầm Vô Vọng, ba năm sau hắn đã có sức chiến đấu chống lại hàng triệu tu sĩ. 

 “Hôm nay ta phải giết được ngươi!” 

 Thị Huyết Diêm La cũng đã tới, hét lên rung trời như tiếng sấm rền. 

 Ông ta tức giận, một tu sĩ mà liên tiếp khiến ông ta bất ngờ hết lần này đến lần khác, đã vào vùng đất tử vong mà cũng có thể sống lại, điều này làm cho ông ta sợ hãi đến phát điên, sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ đi theo bước chân của Huyết Linh thế gia. 

 Diệp Thành không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng nhưng hắn lại đáp trả vô cùng mạnh mẽ. 

 Vẫn là Thúc Địa Thành Thốn, hắn tránh tuyệt sát từ tứ phương, mỗi khi tới đâu là phạm vi trăm trượng xung quanh không có một người sống sót, dù là cảnh giới Linh Hư hay cảnh giới Không Minh đều không ai đỡ được một kiếm của hắn. 

 Ma thần vô song tung hoành trong đại quân tu sĩ mấy triệu người như đi vào chốn không người, dù là mấy triệu tu sĩ cũng vẫn bị hắn đánh bại. 

 Tất cả mọi người đều bị bóng lưng màu máu ấy làm cho kinh ngạc, dù là hậu duệ của các hoàng đế hay chư vương các triều đại, dù là người xem tứ phía hay nhóm Thái Hư Cổ Long đều bị ma thần vô song ấy làm cho choán ngợp. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Liên tục có người bị nổ thành huyết hoa, Diệp Thành cũng không ngừng bị thương. 

 Đội hình của đối phương thật sự quá lớn, dù hắn đang trong trạng thái Huyết tiếp hạn giới nhưng cơ thể vẫn tắm trong máu. 

 Nhưng đúng như Thái Hư Cổ Long nói, trạng thái huyết tiếp hạn giới bá đạo, hắn đã gần đạt đến không chết không bị thương, khả năng phục hồi thăng hoa cực hạn đến mức vết thương toàn thân hắn đều biến mất trong nháy mắt. 

 Không chỉ khả năng phục hồi mà sức mạnh, tốc độ, đạo tắc, thần thông của hắn cũng thăng hoa cực hạn, đây chính là sự lột xác siêu phàm. 

 “Đây… Đây chính là trạng thái gần đến không chết không bị thương sao?”, Thiên Tông Lão Tổ kinh ngạc, giọng nói run run. 

 “Đã làm mới chiến tích của Sở Hải Thần Binh rồi”, Đao Hoàng hít sâu một hơi: “Hậu sinh khả uý!” 

 “Các ngươi có phát hiện hắn đã thiếu đi gì đó không?”, Gia Cát Vũ sờ cằm. 

 “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, Thái Hư Cổ Long đáp lại. 

 “Có thể sống sót ra khỏi Đầm Vô Vọng, hắn phải trả giá bằng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn sao?”, Chung Giang trầm ngâm suy nghĩ. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Cuộc tàn sát vẫn tiếp tục, vô cùng thảm khốc. 

 Diệp Thành liên tục bị thương, liên tục tắm trong máu. 

 Nhưng khả năng hồi phục bá đạo khiến hắn có thể thoải mái vung sát kiếm trong tay giết tiếp. 

 Mặc dù không biết sức mạnh của mình đến từ đâu nhưng hắn không sợ chiến đấu, cuộc tàn sát của hắn không chỉ vì đạo, cũng không chỉ vì tình mà còn vì không cam lòng trước số phận. 

 Liễu Như Yên đã chết. 

 Tại sao ông trời lại không thương con người! 

 Tại sao trời cao lại không công bằng! 

 Trong cuộc tàn sát, hắn hỏi bản thân cũng hỏi ông trời. 

 Trong cuộc tàn sát, hắn dần hiểu ra không phải ông trời không thương con người, cũng không phải trời cao không công bằng, chỉ vì họ là con sâu cái kiến, phải chịu sự sắp đặt của vận mệnh. 

 Hắn muốn nghịch thiên, vượt qua gông cùm của số phận, lột xác trong cuộc tàn sát, trở thành vị vương trong cuộc tàn sát, lấy danh nghĩa của vương để tuyên chiến với trời, lấy vinh quang của vương để làm chủ số phận. 

 Cho dù con đường nghịch thiên này khiến hắn phải mang theo tiếng mắng chửi muôn đời thì hắn cũng phải giẫm trên xương khô, đi trên biển máu, chống lại ông trời. 

 Đoàng! 

 Sự không cam lòng của hắn khiến cửu thiên phẫn nộ, trước uy áp của tiếng sấm rền vang này cả đất trời đều phải run sợ. 

 Thiên… Thiên kiếp? 

 Mọi người chợt biến sắc, đây là dấu hiệu trước khi thiên kiếp ập đến. 

 Tim mọi người đều lệch đi một nhịp. 

 Thiên kiếp khốc liệt thế nào không ai không biết, thiên kiếp ập xuống thì tất cả mọi người ở đây dù là hậu duệ của các hoàng đế, đại quân của chư vương các đời, hàng triệu tu sĩ của Thị Huyết Điện và các thế lực Bắc Sở, khán giả xem chiến ở tứ phương hay phía Thái Hư Cổ Long đều sẽ đồng thời bị động ứng kiếp. 

 Mẹ kiếp! 

 Mọi người không khỏi thốt ra tiếng chửi thề. 

 Tính tất cả số người ở đây ít nhất cũng gần hai mươi triệu tu sĩ, tất cả cùng độ kiếp sẽ là cảnh tượng hùng tráng thế nào? 

 Ngay lập tức, tim mọi người lỡ một nhịp, đó là người chịu sét đánh suốt mới có được ngày hôm nay, số người bị hắn kéo đi độ kiếp cùng nhiều vô kể, số người chết dưới lôi kiếp của hắn cũng không đếm nổi. 

 Bây giờ hắn định kéo gần hai mươi triệu tu sĩ cùng độ kiếp sao? 

 Rút! Mau rút! 

 Thủ lĩnh các thế lực đều gào thét, dường như nghĩ đến chuyện rất đáng sợ, dường như đã hiểu tại sao Diệp Thành lại dám liều lĩnh chống lại cả triệu tu sĩ như vậy, hắn đã dự tính trước sẽ giết hết cả triệu tu sĩ này!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.