Tiên Võ Đế Vương

Chương 1284:  Huyết tiếp hạn giới! 



A…A…! 

 Tiếng gào thét vong vọng, đường đường là Huyết Linh thế gia, là thế lực hàng đầu của Bắc Sở, có thừa kế huyết linh từ vạn cổ vậy mà lúc này lại chẳng khác gì một địa ngục tu la không có gì ngoài tiếng gào thét. 

 Nếu nhìn từ xa có thể thấy cả Huyết Linh thế gia đều bị nhấn chìm trong huyết vụ, nếu gạt lớp huyết vụ này đi có thể thấy thây cốt chất thành núi, máu chảy thành sông. 

 Mạnh…mạnh quá! 

 Những người đừng ngoài quan sát chỉ nhìn từ xa thôi cũng đã phải tái mét mặt rồi, cơ thể bọn họ liên tục run rẩy, bọn họ thực sự đã tổng thấy một sự quật cường của ma thần cái thế. 

 Trong tiếng xì xào kinh ngạc không ai nhận ra ở một nơi trên hư không đã có thêm một bóng hình xuất hiện bên dưới lớp huyết bào, khí tức không rõ ràng, đôi mắt xa xăm. 

 Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Thái Hư Cổ Long sao? 

 Hắn và phía Đao Hoàng cùng một đường, chỉ là tốc độ của hắn tương đối nhanh nên tới đây trước thôi. 

 Bọn họ tới Nam triệu, sau khi tìm hiểu ngọn nguồn sự việc và biết Diệp Thành sát phạt tới đây thì bọn họ lập tức đi theo. 

 Nếu không phải nhìn từ xa thấy Diệp Thành đang đại chiến với Huyết Linh thế gia thì hắn căn bản không dám tin, chín đại điện, tám mươi phân các của Huyết Linh thế gia đều do một mình hắn huỷ diệt, đây là thần uy cái thế mà một vị Hoàng mới có được. 

 Sao có thể? 

 Lúc này, đôi mắt hắn nheo lại nhìn Diệp Thành và nhìn chằm chằm vào dòng máu đen đang chảy từ người Diệp Thành. 

 Huyết tiếp hạn giới! 

 Thái Hư Cổ Long thầm nhủ, ánh mắt rõ vẻ ngỡ ngàng. 

 Roẹt! Roẹt! 

 Khi hắn còn đang thẫn thờ thì những âm thanh liên tục vang lên, ba bóng hình khoác hắc bào lần lượt xuất hiện, đó chính là Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang. 

 Từ xa, bọn họ có thể trông thấy Huyết Linh thế gia như địa ngục chốn trần gian còn Diệp Thành lúc này đang điên cuồng tàn sát, hắn giống như ma thần cái thế, lạnh lùng, bạo tàn và khát máu. 

 Đây…! 

 Cho dù là bọn họ thì cũng không khỏi cảm thấy rùng mình, với sức của một người mà có thể khiến Huyết Linh thế gia máu chảy thành sông thế này, đây là khả năng chiến đấu mạnh tới mức nào chứ? 

 “Hình thái của hắn sao lại dị thường thế này?”, Chung Giang nheo mắt, “hình thái như ma đạo nhưng lại không phải ma đạo, còn máu màu đen kia là huyết mạch gì mà lại bá đạo như vậy?” 

 “Ba năm nay, hắn rốt cục đã trải qua những gì?”, Thiên Tông Lão Tổ chăm chú nhìn Diệp Thành mà cõi lòng dậy sóng. 

 “Thứ mà hắn cầm trong tay có lẽ là huyết linh thần đao của Huyết Linh thế gia”, Đao Hoàng thầm nhủ, “đến cả pháp khí ở cảnh giới thiên mà cũng không làm gì được hắn? Còn sát trận huyết đồ kia, đường đường là Huyết Linh thế gia mà lại bị một mình hắn tàn sát tới tan hoang như vậy?” 

 Roẹt! 

 Đao Hoàng vừa dứt lời, âm thanh này lại vang lên, cũng là một người mặc hắc bào và nếu nhìn kĩ thì đó chính là Sở Huyên. 

 Diệp Thành! 

 Vừa xuất hiện, Sở Huyên đã vội tiến lên trước, nhìn Diệp Thành từ xa, cơ thể mảnh mai của cô bất giác run lên, đôi mắt nhoà nước. 

 Năm đó hắn chết trong lòng cô, hắn cười thật thoải mái. 

 Năm đó cô đeo chiếc trâm Phượng Ngọc Châu đi về Bắc Sở mênh mông chỉ vì tìm hắn. 

 Cô vẫn là cô, là Sở Huyên – phong chủ Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông. 

 Hắn không còn là hắn, không còn là tiểu tu sĩ năm xưa, hiện giờ hắn là Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ, là ma thần cái thế. 

 Mới chỉ vài năm trôi qua vậy mà khi gặp lại lại như cách cả một đời. 

 Sở Huyên chợt nhấc chân, ngọc nữ kiếm xuất hiện trong tay cô, cô muốn kề vai chiến đấu cùng Diệp Thành. 

 Ở lại đây đi! 

 Thái Hư Cổ Long lập tức ra tay, một đạo thái hư phong ấn đánh về phía Sở Huyên khiến cô không thể cử động. 

 “Từ khi ta trở về ngươi đã phong ấn ta ba năm, còn muốn phong ấn ta ba năm nữa sao?”, Sở Huyên nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh băng nhìn Thái Hư Cổ Long. 

 “Trước khi ta nhốt cô ở Ngọc Nữ Phong là vì không muốn cô lại lần nữa chạy ra ngoài làm loạn”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai, “cô đi tìm hắn, hắn đi tìm cô, bây giờ đợi cô đi tìm hắn và đợi hắn quay về đi tìm cô tiếp sao? Cả hai người có thấy vô vị không?” 

 “Giải phong ấn cho ta”, Sở Huyên lạnh lùng lên tiếng. 

 “Lúc nên giải thì đương nhiên là sẽ giải cho cô”, Thái Hư Cổ Long nói rồi không ngừng vung tay đánh ra phong ấn khiến Sở Huyên, Hạo Thiên Huyền Chấn và phía Dương Đỉnh Thiên vừa xuất hiện ở đây còn chưa kịp đứng vững đã bị phong ấn. 

 “Tên điên này, ngươi làm gì thế hả?”, Gia Cát Vũ lập tức mắng chửi. 

 “Không đi giúp Diệp Thành mà phong ấn chúng ta làm gì?”, Hoàng Đạo Công, Ngưu Thập Tam đồng loạt mắng chửi. 

 “Không có gì, chỉ là ta muốn mọi người bình tĩnh chút thôi”. 

 “Giải phong ấn mau”, Hạo Thiên Huyền Chấn gằn lên phẫn nộ, đó là con của ông ta, thấy con mình huyết chiến, là phụ thân, tim ông ta như đang rỉ máu. Ông ta nào ngờ Thái Hư Cổ Long lại ra chiêu bài này. 

 “Không giải”. 


 Lúc này, đến cả Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang cũng đang chuẩn bị tung đại chiêu với Thái Hư Cổ Long. 

 “Đừng, đừng mà”, Thái Hư Cổ Long tỏ ra sợ hãi, thần thương không phải thứ có thể chơi đùa, thần thương của Sở Linh lại càng không, bao nhiêu người cùng tung thần thương như vậy sao hắn có thể không sợ cho được. 

 Lúc này, hắn chợt cảm thấy hối hận vì lúc đó dạy cho Diệp Thành thần thương, nếu không thì lúc này làm gì có chuyện bao nhiêu người dùng bí thuật này để đe doạ hắn. Mẹ kiếp, một phút lơ là cả đời phải trả giá. 

 “Không phải ta cố ý phong ấn mọi người”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, hắn hít vào một hơi thật sâu nhìn về Diệp Thành ở phía cách đó không xa, “Hắn…hắn cần chiến trường này để hoàn toàn thoát biến, đây là trận chiến thuộc về hắn, sự xuất hiện của mọi người không những không thể giúp hắn mà ngược lại sẽ khiến hắn bị liên luỵ nhiều hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy hắn vào vực sâu không đáy”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.