Ranh giới giữa thế giới giữa Đọc Long Môn và thế giới người phàm cách nước Nam Triệu không quá xa.
Còn ba tên mặc y phục đen kia lại rất chuyên nghiệp, chạy còn nhanh hơn thỏ, trước khi trời sáng đã kịp sát phạt tới hoàng thành nước Nam Triệu.
Rầm!
Chẳng mấy chốc, hoàng cung nước Nam Triệu chợt vang lên tiếng động mạnh.
Sau đó không lâu, ba kẻ mặc y phục đen kia vừa đặt chân đến đây còn chưa kịp nói câu nào đã phải đến trình diện ở điện Diêm Vương rồi.
Đều…đều chết cả rồi sao?
Sau khi môn chủ Độc Long Môn nghe tin này thì vẻ mặt thay đổi rõ rệt, tim ông ta đau đớn xót xa, đó là ba tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, sao có thể nói chết là chết được.
“Môn Chủ, theo như thuộc hạ thấy thì nước Nam Triệu có lẽ có một lão tiền bối tu vi ít nhất ở cảnh giới Không Minh”, một lão già mặc y phục tím trầm giọng lên tiếng: “Tốt nhất không nên đụng vào, cẩn thận chuốc hoạ diệt thân”.
“Vậy mạng của hai đứa con trai ta thì sao?”, môn chủ Độc Long Môn đột nhiên gằn lên phẫn nộ: “Cảnh giới Không Minh thì đã sao? Chỗ dựa vững chắc của chúng ta chính là Huyết Linh thế gia, kẻ đó có mạnh thì có thể địch được nổi cả một gia tộc không?”
“Môn…Môn chủ nói phải ạ, môn chủ nói phải ạ”.
“Lần này ngươi đi”, môn chủ Độc Long Môn hắng giọng: “Không cần tấn công mà điều tra lai lịch của tên kia cho ta”.
“Rõ”, lão già mặc y phục tím lập tức biến mất trong cung điện.
Dưới bầu trời sao, tốc độ của ông ta vô cùng nhanh, tu vi của ông ta ở cảnh giới linh Hư đỉnh phong, không tới một canh giờ đã tới nước Nam Triệu.
Ông ta cũng rất thông minh, còn chưa vào hoàng thành đã dùng ẩn nặc phù che đi khí tức toàn thân sau đó mới hoá thành một lão già bán giày cỏ lẻn vào hoàng thành. Lão ta dừng chân ở trước một sạp hàng bán trà.
“Đại ca, nghe nói hoàng thành của chúng ta có một vị tiên nhân rất mạnh phải không?”, lão già mặc y phục tím vừa nhâm nhi trà vừa hỏi.
“Chỉ cần nhìn là biết ngươi từ bên ngoài tới đây”, ông lão bán trà mỉm cười ôn hoà: “Còn vị tiên mà ngươi nói thì đúng là rất mạnh, tối qua hai quốc sư nước Đột Nô còn bị người ấy giết”.
“Lợi hại vậy sao?”, lão già mặc y phục tím cố bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Có điều hình như hắn bị chứng bệnh kì quái nào đó”, ông lão ngồi xuống ghế lấy ra tẩu thuốc bắt đầu rít lên .
“Bị bệnh lạ?”, lão già mặc y phục tím sững người, “bệnh lạ gì?”
“Đây cũng là tin mà người trong cung đồn ra, nói là thần trí vị tiên đó không được tỉnh táo, giống như một cái xác không hồn, không nhớ ai, kì lạ đó là hắn chỉ cần nghe tiếng đàn của công chúa là sẽ lập tức khỏi”.
“Còn có cả chuyện này à?”, ánh mắt lão già mặc y phục tím loé lên, lão ta bỏ lại đồng tiền rồi quay người rời đi.
Lão ta rất thận trọng, tới khi màn đêm buông xuống và tới tận đêm khuya mới vào trong hoàng cung.
Khi đi ra thì trong tay lão ta đã lôi theo một người, nếu nhìn kĩ thì chính là một thị vệ.
Sưu hồn!
Lão ta tìm cho mình một góc khuất người rồi lấy đi kí ức linh hồn của tên thị vệ kia.
Sau vài giây, cơ thể lão ta rùng mình, toàn thân thẫn thờ giống như bị sét đánh, sắc mặt cũng tái nhợt, phần trán toát mồ hôi, vẻ mặt cũng thay đổi rõ rệt.
Diệp…Diệp Thành!
Lão ta giật giật khoé miệng, giọng nói run rẩy.
Mặc dù lão ta chỉ là một trưởng lão ở Độc Long Môn nhưng cũng đã từng gặp Diệp Thành, e rằng trong giới tu sĩ không ai không biết đến Diệp Thành vì dung mạo của hắn đã khắc sâu vào tâm trí mỗi người, truyền thuyết về hắn là ác mộng của cả một thế hệ.
Hắn…hắn vẫn còn sống!
Lão ta run rẩy, vừa bò vừa chạy ra khỏi hoàng thành sau đó cứ thế bay liên tục, và chỉ mất một khắc đã tới Độc Long Môn.
Bí mật kinh thiên động địa!
Còn chưa vào trong đại điện ông ta đã hốt hoảng rít lên, sau khi vào đại điện, còn chưa đứng vững đã ngã nhào ra đất.
“Hoảng loạn như vậy còn ra thể thống gì nữa?”, môn chủ Độc Long Môn gằn giọng.
“Bí mật kinh thiên động địa thưa môn chủ”, lão ta vội lấy ra một miếng ngọc thạch trong ngực áo dâng lên môn chủ Độc Long Môn còn lão ta thì cuộn tròn trên mặt đất, cả cơ thể run rẩy.
“Đây…”, không lâu sau đó, môn chủ Độc Long Môn chợt lảo đảo nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành trong ngọc thạch thì ông ta như thể nhìn thấy ác ma.
“Hắn…hắn vẫn còn sống? Hắn…vẫn còn sống”, sắc mặt ông ta tái mét, giọng nói run rẩy.
Không lâu sau đó, lão tổ của Độc Long Môn cũng vô cùng kinh ngạc, mặc dù là lão tổ nhưng sau khi biết tin này ông ta cũng tái nhợt mặt mày, đó là Diệp Thành, là Thánh Chủ Thiên Đình, hắn là Sát Thần.
“Không được hoang mang, không được hoang mang”, lão tổ Độc Long trấn tĩnh, ông ta cố kiềm chế sự kinh hãi và ngỡ ngàng, “kí ức bên trong ngọc thành chẳng phải nói rồi đó sao? Thần trí của hắn không bình thường, hắn giống như cái xác không hồn, nhất định là đã bị trọng thương, nhất định không còn sức chiến đấu Đỉnh Phong, chúng ta chỉ cần khống chế Liễu Như Yên thì còn sợ gì một tên mất trí nhớ như hắn?”
“Lão tổ, lạc đà có gầy cũng béo hơn con ngựa, việc này vẫn phải báo tới Huyết Linh thế gia trước đã”, môn chủ Độc Long Môn lên tiếng.
“Đúng, đúng, chúng ta có chỗ dựa là Huyết Linh thế gia nữa mà”, lão tổ Độc Long vội nói, “mau, thông báo tới Huyết Linh thế gia, không, để ta đích thân đi, ta đích thân đi thì hơn”.
Trong màn đêm, gió lạnh rít qua.
Lão tổ Độc Long Môn không ngừng thông qua các Truyền Tống Trận tới Huyết Linh thế gia với đại khí dồi dào.
“Lão tổ, cho dù là thật hay giả thì chúng ta cũng phải đi thăm dò”, gia chủ Huyết Linh trầm ngâm: “Thông báo Thị Huyết Điện và các thế gia lớn”.
“Thông báo tới bọn họ làm gì?”, Huyết Linh lão tổ hắng giọng: “Hoang Cổ Thánh Thể toàn thân đều là bảo bối, để bọn họ tới tranh giành với chúng ta à?”
“Nhưng với sức của một mình Huyết Linh thế gia chúng ta thì cũng không thể ngăn lại nổi Diệp Thành”.
“Chẳng phải Độc Long nói rồi sao? Diệp Thành thần trí không ổn định, giống như cái xác không hồn”, Huyết Linh lão tổ cười u ám: “Then chốt nằm ở chỗ Liễu Như Yên, chỉ cần khống chế cô ta thì Diệp Thành không thể còn chỗ dựa”.