Tiên Võ Đế Vương

Chương 1267: Vậy thì sao!



Vút! 

 Người đó vừa được kéo ra thì một mũi tên dài bay vút qua người, cắm vào chiếc kiệu. 

 Thấy vậy, hơn chục hộ vệ đồng loạt rút kiếm bảo vệ Liễu Như Yên, Diệp Thành và Nhược Hi ở giữa, họ nheo mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt ai cũng rất khó coi. 

 Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa va vào mặt đất vang lên, tuyết trắng dưới đất bay tứ tung, những bóng người đen kịt vây quanh tứ phía, số lượng lên đến cả nghìn người. 

 “Nương, con sợ”, Nhược Hi sợ hãi, trốn sau lưng Liễu Như Yên, hơn nữa còn gọi cô là nương. 

 “Đừng sợ”, Liễu Như Yên sửng sốt một chút rồi xoa đầu, ôm cô bé vào lòng. Dù là công chúa có địa vị cao nhưng cô cũng là nữ tử, cũng có tình yêu của một người mẹ. 

 “Công chúa, trang bị tốt như thế không giống thổ phỉ cường đạo bình thường!”, một thị vệ lên tiếng. 

 “Người nước Đột Nô”, Liễu Như Yên nhẹ giọng nói, nhìn lướt qua đã biết lai lịch những người đó. 

 “Nước Đột Nô”, sắc mặt đám thị vệ lại xấu đi, dường như nghĩ tới điều gì: “Dám xuất hiện với số lượng đông thế này trong lãnh thổ Nam Triệu chúng ta, xem ra bọn chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng!” 

 “Vậy thì sao!”, giọng Liễu Như Yên vẫn đều đều, dù đang đối mặt với cả nghìn kẻ địch, cô cũng không sợ hãi, có Diệp Thành ở đây, đừng nói là một nghìn, cho dù mười triệu người cũng chẳng đủ cho một mình hắn đấu. 

 Tuy nhiên lời này lại khiến tim nhóm thị vệ đập thình thịch. 

 Đối phương có cả nghìn người đó! Có thể nhấn chìm họ trong thoáng chốc, không biết công chúa của họ lấy tự tin ở đâu. 

 Khi nói, họ đã bị bao vây chật kín. 

 Chẳng mấy chốc, một con chiến mã thong dong bước tới, người ngồi trên lưng ngựa cao to lực lưỡng, tay cầm trảm tướng đại đao, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, không giống tướng quân mà giống cường đạo chuyên làm chuyện ác hơn. 

 “Như Yên công chúa, đi với chúng ta một chuyến đi!”, giọng kẻ đó thô lỗ, hai mắt đỏ ngầu loé lên tia phóng túng. 

 “Nước Đột Nô muốn kích động chiến tranh à?”, Liễu Như Yên lạnh nhạt nhìn người đó. 

 “Đừng nói khó nghe như vậy mà!”, người nọ cười nhạo báng: “Quốc vương của chúng ta ngưỡng mộ công chúa đã lâu, cho nên phái tại hạ tới đây nói chuyện với công chúa”. 

 “Quý quốc chẳng qua là muốn lấy ta để uy hiếp Phụ hoàng thôi. Sao Đột Nô tướng quân phải nói hay như vậy?”, giọng điệu Liễu Như Yên đều đều. 

 “Nếu công chúa đã hiểu rõ thì xin mời! Như vậy chúng ta cũng dễ báo cáo, nếu không…”, người đó còn chưa nói xong chợt phát hiện mình đã bay khỏi chiến mã. 

 Cảnh tượng này không chỉ khiến binh lính nước Đột Nô mà ngay cả thị vệ của Liễu Như Yên cũng ngơ ngác, bắt người thì bắt người, còn chơi ảo thuật nữa? 

 Nhưng bọn họ nhanh chóng hiểu ra, không phải gã kia ảo thuật mà là bị người ở trên không túm lấy, còn người ra tay không cần nói cũng biết chính là Diệp Thành đang đờ đẫn kia. 

 Ai? Kẻ nào? 

 Gã đàn ông kinh hãi hét lên, gã không nhìn thấy gì nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng một bàn tay to đang túm lấy mình, cho dù phản kháng thế nào cũng vô ích, giống như cừu non chờ bị làm thịt. 

 Giây tiếp theo, gã bay ra ngoài, vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời. 

 Oa! 

 Mọi người đều ngẩng dầu, trố mắt nhìn gã bay ra ngoài. 

 Ầm! 

 Hơn mười giây sau, mọi người mới nghe thấy một tiếng ầm phát ra từ ngọn núi cách đó hơn tám trăm dặm. 

 Ực ực! 

 Nhìn thấy cảnh tượng kinh ngạc này, đám thị vệ của Liễu Như Yên đồng loạt nuốt nước bọt: “Nhấc người trên không, không… không ngờ tiểu tử tinh thần không tỉnh táo đó lại… lại là cao thủ võ lâm”. 

 “Cao thủ võ lâm cái gì? Đó là tu sĩ”, có thị vệ cao tuổi hít sâu một hơi: “Người phàm làm sao có thể có nội lực mạnh mẽ như vậy?” 

 “Tu… Tu sĩ?”, mọi người sửng sốt một hồi, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi. 

 “Ma!”, đám binh lính nước Đột Nô sau khi phản ứng lại thì hét lên thật to, chạy còn nhanh hơn thỏ, hàng nghìn người ngựa biến mất trong tích tắc. 

 “Đi thôi”, Liễu Như Yên cười dịu dàng, nắm lấy tay Diệp Thành tiếp tục bước đi trên nền tuyết trắng. 


 “Cũng đúng”, Phục Nhai vuốt râu, thử dò hỏi Đông Hoàng Thái Tâm: “Khúc đàn mà tiểu nữ kia gảy thần bí vậy sao?” 

 “Đó là cửu u thiên khúc Tỉnh Thế Thiên, không phải khúc nhạc bình thường”. 

 “Thảo nào”, Phục Nhai xoa cằm: “Xem ra tiểu tử kia gặp được quý nhân rồi, dạy tiên khúc này cho nhiều người hơn, có lẽ thật sự có thể chữa khỏi bệnh lạc giữa hiện thực và hư ảo của hắn”. 

 “Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”, Đông Hoàng Thái Tâm vẫn lật sách cổ: “Không phải ai đánh cũng có tác dụng, đánh đàn là một chuyện, quan trọng vẫn là tình cảm, tình cảm sâu đậm thì tiếng đàn mới có thể khiến người khác thức tỉnh. Diệp Thành vì tình mà rơi vào luân hồi hiện thực với hư ảo, cũng chỉ có tình mới có thể giúp hắn thoát khỏi khổ hải. Đây là số phận sắp đặt, ma xui quỷ khiến, cũng là vòng tuần hoàn nhân quả”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.