Tiên Võ Đế Vương

Chương 1260: Chậm một chút!



Phụt! 

 Khi Diệp Thành ra khỏi phủ Thái tử cũng là lúc Lưu Triệt hộc máu, nằm sõng soài ra đất, chết không nhắm mắt. 

 Trên trời vẫn có mưa máu trút xuống, nhuốm đỏ cả đại điện. 

 Đại điện im lặng thật lâu. 

 Mọi thứ diễn ra hôm nay khiến mọi người quá sốc, quân vương nước Thiên Hương bị phế truất, quốc sư bị tiêu diệt, Thái tử Lưu Triệt quá sợ mà chết, ba người quan trọng nhất của một quốc gia đều gặp nạn khiến mọi người không thể ngờ tới. 

 “Lưu… Lưu Triệt chết rồi, ai… ai làm quốc vương đây?”, đến một lúc nào đó mới có người run giọng hỏi. 

 “Còn phải hỏi à? Đón lão quốc vương về đi”. 

 “Ngươi cũng muốn chết hả?”, có người hừ lạnh: “Không nghe thấy người đó nói sao? Nước Thiên Hương thay vua đổi chủ, ý tứ rất rõ ràng, vương triều họ Lưu đã không còn là Hoàng thất của vùng đất này”. 

 “Vậy thì ai sẽ làm quốc vương?”, mọi người đều gãi đầu. 

 “Liễu Thanh Tuyền”, đại tướng quân vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng: “Tiên nhân đó vừa nhìn là biết có quan hệ mật thiết với nhà họ Liễu, nếu không sẽ không đến đây, để Liễu Thanh Tuyền làm quốc vương là thích hợp nhất”. 

 “Như vậy cũng không được coi là làm trái ý tiên nhân”, mọi người cùng gật đầu rồi ra khỏi đại điện. 

 Bên này, Diệp Thành mang theo Liễu Như Yên bay trên không, sông núi bên dưới lướt qua như mây khói. 

 “Chậm… Chậm một chút!” 

 Hai má Liễu Như Yên tái nhợt, cô là người phàm đã bao giờ được lên trời, lại còn bay nhanh như thế này, đỉnh núi cao chót vót giờ đây đều ở phía dưới, cảm giác này khiến cô sợ hãi vô thức bám chặt Diệp Thành. 

 “Ai dạy cô chơi khúc nhạc đó?”, Diệp Thành im lặng cả buổi, cuối cùng cũng lên tiếng. 

 “Một tiên tử tóc trắng”, Liễu Như Yên mím môi: “Cô ấy đang đi tìm trượng phu của mình”. 

 “Ta hiểu rồi”, giọng điệu Diệp Thành đều đều, hắn cũng không hỏi tên tiên tử ấy, bởi hắn biết chính là Sở Huyên. 

 “ đưa ta đi tu tiên đi!”, mắt Liễu Như Yên long lanh ánh nước, tràn đầy tình cảm dịu dàng của một nữ nhân. 

 “Ta đang tìm thê tử của mình”. 

 “Ta không quan tâm chàng có bao nhiêu nữ nhân”, Liễu Như Yên nói luôn không cần nghĩ ngợi, cô đã quên thân phận của mình, người cô đang đối mặt là tiên, nếu khiến hắn không vui, cô sẽ thịt nát xương tan ngay lập tức. 

 Diệp Thành không trả lời, mỗi bước của hắn đi cả nghìn trượng, tốc độ đột nhiên tăng nhanh. 

 Mười lăm phút sau, Diệp Thành đáp xuống Vọng cổ thành như một đạo thần quang rồi hiện thân trong đại đường của nhà họ Liễu, người trong đại đường đều khiếp sợ, phun trà trong miệng ra. 

 “Như Yên?” 

 Liễu Thanh Tuyền vẫn khá bình tĩnh, người ông run lên, mới bao lâu không gặp mà tóc mai của ông đã trắng xoá, tấm lưng cao thẳng đã hơi còng giống như ông lão tuổi xế chiều, nhìn thấy Liễu Như Yên, ông đã rơi nước mắt. 

 “Con đây!” 

 Mắt Liễu Như Yên đẫm lệ, mới một ngày mà cô ngỡ như cả một đời, cảm giác như vừa dạo quanh quỷ môn quan một vòng. 

 Là… Là hắn! 

 Những người khác của nhà họ Liễu cũng đã nhận ra Diệp Thành, mọi người sững sờ tại chỗ. Hắn không phải người thực vật sao? Không phải đã bị mang đi cho chó ăn rồi à? Còn Liễu Như Yên nữa, chẳng phải đã gả vào phủ Thái tử rồi ư? 

 Tất cả những thắc mắc này khiến mọi người đều hoá đá. 

 “Cô và ta đã hết nợ”. 

 Diệp Thành nhìn Liễu Như Yên cất giọng bình thản, nói xong hắn xoay người ra khỏi đại đường. 

 “Ta biết cô ấy ở đâu”, sau lưng vang lên giọng nói của Liễu Như Yên khiến Diệp Thành bỗng chốc dừng lại. 

 “Huynh là trượng phu của vị tiên tử đó, ta đã từng thấy bức ảnh mà cô ấy cầm”, Liễu Như Yên ra khỏi đại đường, dừng lại sau lưng Diệp Thành, nở nụ cười thê lương: “Từ đêm cứu huynh, ta đã biết người đó chính là huynh”. 

 “Cô ấy ở đâu?”, Diệp Thành quay lại, ánh mắt đầy hy vọng. 

 “Vân Nhược Cốc”. 

 “Vân Nhược Cốc?”, Diệp Thành khẽ cau mày, lại hỏi Liễu Như Yên: “Vân Nhược Cốc ở đâu?” 

 “Ta không biết”, Liễu Như Yên nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiên tử nói nếu ngày nào đó gặp trượng phu của cô ấy thì đến Vân Nhược Cốc tìm cô ấy”. 

 “Đa tạ”, Diệp Thành hít sâu một hơi, lại xoay người. 

 “Huynh vẫn chưa nói cho ta biết tên của huynh”, Liễu Như Yên tiến lên nhưng Diệp Thành đã biến mất, chỉ để lại giọng nói hư ảo: “Ta tên Diệp Thành”. 

 “Diệp Thành”, Liễu Như Yên nỉ non, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp thê lương. Cô biết Diệp Thành chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời, tình duyên cũng chỉ là một thoáng sương mù trong năm tháng vội vã. 

 Bên này, phía Liễu Thanh Tuyền đã đi ra theo, ai cũng gãi đầu không hiểu Liễu Như Yên đang nói gì với Diệp Thành. Nhưng họ biết, Diệp Thành chắc chắn là tiên, nếu không cũng không thể đến không thấy bóng, đi không thấy vết như vậy. 

 Đến một lúc nào đó, Liễu Như Yên mới từ từ quay người lại, bóng lưng cô đơn, lạc lõng. 

 Sau khi cô đi không lâu liền có tiếng đàn ảm đạm vang lên. 

 Haiz! 

 Nghe tiếng đàn buồn bã, Liễu Thanh Tuyền thở dài bất lực, nhưng cũng chỉ là bất lực, nếu trách chỉ trách con gái ông đã yêu tiên nhân. 

 Nhưng nhà họ Liễu vẫn chưa vì sự ra đi của Diệp Thành mà trở nên yên tĩnh. 

 Không lâu sau, tiếng vó ngựa rung chuyển đất trời vang lên khiến cả Vọng Cổ thành náo loạn, khi mọi người ra xem thì thấy rất đông người đang kéo về phủ đệ của nhà họ Liễu. 

 “Quốc… Quốc vương?” 

 Trong đại đường nhà họ Liễu, Liễu Thanh Tuyền đứng không vững, suýt thì ngã xuống đất. 

 Trên hư thiên, Diệp Thành như một tia kinh mang, nhưng mục tiêu không phải thế giới tu sĩ mà vẫn là thế giới phàm trần. 

 Tuy hắn không biết Vân Nhược Cốc ở đâu, nhưng hắn chắc chắn Vân Nhược Cốc ở thế giới phàm trần. Liễu Như Yên là người phàm, Sở Huyên sẽ không nói cho cô ấy biết một nơi quá xa, vì với tinh lực của người phàm thì không thể đi xa được. 

 “Thông báo cho quốc sư của các nước, tìm cho ta nơi tên là Vân Nhược Cốc”, Diệp Thành gọi ra rất nhiều phân thân. 

 “Rõ”. 

 “Rõ”. 

 Sau khi nhận được câu trả lời, Diệp Thành đáp xuống đỉnh một ngọn núi hùng vĩ, hoá ra tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân. 

 “Ngươi đến thế giới tu sĩ tìm người của Thiên Đình, truyền lệnh của ta, dù họ đang ở chỗ nào của Bắc Sở cũng lập tức rút hết về Nam Sở”, Diệp Thành ra lệnh cho tiên hoả phân thân, lúc trước vì tin tức của Sở Huyên mà đầu hắn rối loạn, bây giờ đã tỉnh táo, hắn nhận ra một vấn đề nghiêm trọng là có thể đại quân Thiên Đình đã sớm ra khỏi Nam Sở. 

 “Rõ!” 

 Tiên hoả đạo thân biến mất, bay vụt qua bầu trời như một đạo kim quang. 

 “Lão Đại, ta thì sao?”, thiên lôi đạo thân nhìn tiên hoả đạo thân đã bay đi xa, xoa xoa tay nhìn Diệp Thành. 

 “Mang theo giọt Thánh huyết này tìm Hỗn Độn Thần Đỉnh cho ta”, Diệp Thành ngưng tụ một sợi tinh nguyên Thánh huyết, đưa cho thiên lôi đạo thân: “Nếu phải chiến đấu với kẻ địch mạnh thì có thể kêu gọi sức mạnh của bản thể bất cứ lúc nào, chú ý an toàn”. 

 “Rõ”, thiên lôi đạo thân cầm lấy Thánh huyết của Diệp Thành, xoay người biến mất, tốc độ bay còn nhanh hơn cả tiên hoả đạo thân. 

 Sau khi hai người đi, Diệp Thành hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, một lần nữa hoá ra cả nghìn phân thân lệnh cho bọn họ bay đến khắp các nẻo của thế giới phàm trần tìm kiếm, thế giới phàm trần không có truyền tống trận, hắn chỉ có thể sử dụng cách ngu ngốc này. 

 … 

 Ở Bàn Long Hải Vực, hang nghìn người vẫn đứng yên đó, bất lực không làm được gì. 

 Trong đó còn có mấy người phía Long Đằng, Tiêu Thần sắc mặt tái nhợt, có vẻ bị thương nặng. 

 Chẳng trách họ như vậy, vì họ đã dùng phân thân thử thăm dò đầm Vô Vọng, chẳng những không tìm ra gì còn phải hứng chịu phản phệ dữ dội. 


 “Đại quân Thiên Đình đã rút lui”, Chung Giang vừa dứt lời, Hồng Trần Tuyết đã lên tiếng. 

 “Rút… Rút rồi?”, mọi người giật mình: “Ai… Ai hạ lệnh?” 

 “Diệp Thành”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ: “Hắn đã ra được, không còn ở đầm vô vọng nữa”. 

 “Mẹ kiếp”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.